Ba hôm nay, sáng nào cũng vậy, cứ đến đoạn đường chạy dưới gầm cầu vượt là thằng cu nhà tôi lại ch-un m-ũi, mặt nh-ăn như bánh bao h/ấp bị b’/óp m/éo…Tôi dừng lại kiểm tra và s/uýt ng=ã q=uỵ khi thấy cảnh tượng bên trong…
– “Bố ơi… sao chỗ này thối thế? Con chịu không nổi!”
Tôi cũng ng;ửi thấy. Mùi n;;ồng, kh-ó t-ả, như rác để lâu ngày trộn với mùi gì đó h;;ôi h;;anh đến mức g;;ai người. Nhưng vì vội đưa con đi học, tôi chỉ biết bảo:
– “Chắc người ta vứt rác ở đây đấy con. Bịt mũi vào, qua một tí là hết.”
Hai bố con tăng ga, phóng vọt đi, để lại phía sau dòng gió mang theo mùi x;;ú u;;ế như muốn bám vào quần áo.
Sáng hôm sau vẫn vậy.
Sáng thứ ba vẫn thế.
Mùi càng ngày càng n;;ặng. Mỗi lần đi qua, thằng bé lại ôm chặt tôi, n;;ép mặt vào l;;ưng:
– “Bố chạy nhanh lên! Con s–ợ quá!”
Tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Rác mà lại h;;ôi đến mức này ư?
Hay x;;;ác động vật?
Nhưng sao kéo dài mấy ngày liền?
Chiều nay đón con từ trường về, đến gần gầm cầu, mùi x/ộc vào mũi rõ hơn bao giờ hết. Thằng bé bịt mũi, còn tôi thì c–ắn m–ôi.
Không thể chịu được nữa.
Tôi dừng xe lại.
– “Con đứng đây nhé, đừng đi đâu. Để bố vào xem thử.”
Nó lùi lại phía chiếc xe, mắt tròn xoe:
– “Bố cẩn thận nhé!”
Tôi gật đầu rồi bước vào.
Gió thổi từ dưới gầm cầu lên mang theo mùi thối đến ngh–ẹt th–ở. Mỗi bước chân tôi lại chậm hơn, không hiểu sao lòng bắt đầu l’ấn c’ấn.
Đất dưới chân ẩm ướt, rác rưởi vương vãi, lon bia, vỏ chai, bao nilon lẫn lộn. Dưới bóng cây cầu đ–ổ d-ài, ánh sáng mờ mờ khiến mọi thứ càng trở nên l–ạnh l–ẽo.
Càng đi vào, mùi càng n-ồng, càng kh-ó chịu đến mức muốn n-ôn.
Rồi tôi đứng s–ững lại.
Ngay giữa nền xi măng l–oang l–ổ,…M-ùi h–ôi b–ốc ra từ …

Một bát nhựa đựng đầy thức ăn ôi thiu đã bốc dòi.
Mùi hôi bốc ra từ đó – mạnh, sắc, đầy mùi phân hủy.
Tôi bụm miệng, suýt ngã quỵ.
– “Chú ơi… chú ơi… còn sống không?” – Tôi run rẩy gọi.
Người đàn ông không nhúc nhích.
Tôi bước lại gần hơn, định lay nhẹ, thì bỗng ông phát ra một tiếng rên rất nhỏ, như hơi thở cuối cùng của người kiệt sức:
– “…nước…”
Tôi thót tim.
Ông còn sống!
Tôi chạy vội ra xe, mở chai nước của con, rồi quay lại. Ông khó nhọc nâng đầu. Tôi đỡ ông dựa vào tường cầu, đưa nước đến môi. Ông uống từng ngụm nhỏ, cổ họng khô khốc phát ra tiếng khục khặc.
Một lúc sau, ông mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu, mệt mỏi đến ám ảnh.
– “Chú… sao lại nằm ở đây? Chú bị làm sao?” – Tôi hỏi.
Ông không trả lời ngay. Chỉ nhìn vào chiếc bát đồ ăn ôi thiu rồi khẽ lắc đầu.
Một lúc lâu, ông thở hắt:
– “Tôi… bị mất việc. Mấy ngày rồi… không ăn nổi. Không còn chỗ nào để đi…”
Giọng ông yếu, đứt quãng.
Tôi nghe mà gai sống lưng.
– “Thế người nhà chú đâu?”
Ông cười một tiếng rất buồn:
– “Không còn ai. Mấy đứa con… đi xa hết. Tôi… ở đây từ tuần trước. Tối ngủ, sáng dậy đi nhặt lon với xin nước uống.”
Tôi siết chặt hai tay.
Bỗng nhiên nghĩ đến câu hỏi hồn nhiên của con trai mỗi sáng:
“Bố ơi, sao chỗ này thối thế?”
Thì ra mùi thối ấy… là mùi của đói nghèo, bệnh tật, của một con người bị lãng quên ngay dưới gầm cầu thành phố.
Tôi vội lấy điện thoại gọi bảo vệ phường, rồi gọi cả tổ dân phố. Một lúc sau vài người chạy đến, nhìn cảnh tượng mà ai cũng thở dài.
Họ phụ tôi đưa người đàn ông lên xe ba gác, đưa đi viện. Tôi đứng nhìn, lòng nặng trĩu.
Con trai tôi chạy lại, ôm chân tôi:
– “Bố ơi… chú ấy làm sao thế?”
Tôi xoa đầu con, nói khẽ:
– “Chú ấy… bị bỏ lại một mình. Nhưng từ hôm nay sẽ có người giúp chú.”
Nó ngẩng lên, mắt long lanh:
– “Không ai giúp thì buồn lắm bố nhỉ?”
Tôi mỉm cười mà tim chùng xuống:
– “Ừ. Nên mình phải biết giúp người khác khi mình có thể.”
Tối đó, tôi nhận được tin:
Ông đã được đưa vào bệnh viện gần khu vực, bác sĩ nói chỉ cần trễ thêm vài ngày, ông có thể suy kiệt đến mức… không qua khỏi.
Tôi ngồi bên con, lòng vẫn còn ám ảnh mùi xú uế, căn bóng tối dưới gầm cầu ấy, và hình dáng một con người gần như mất cả hơi thở nằm co ro một mình.
Và tôi hiểu một điều:
Giữa một thành phố hào nhoáng, đôi khi chỉ cần dừng xe lại vài phút… ta sẽ thấy có những cảnh đời còn thê thảm hơn ta tưởng rất nhiều.
Ngày mai, khi đưa con đi học qua gầm cầu, có lẽ thằng bé vẫn chun mũi hỏi “sao chỗ này thối thế”, nhưng tôi sẽ kể cho con nghe câu chuyện dưới gầm cầu hôm nay.
Để con biết rằng:
mùi hôi ấy đã cứu một mạng người.