×
×

Bố chồng  mỗi lần nghe thấy tiếng vòi hoa sen chảy trong nhà tắm là ông lại th;;ấp th;;ỏm đứng ngoài chờ. Rồi một ngày, ông nằng nặc đòi b-ỏ vợ – người phụ nữ đã đi cùng ông hơn nửa đời người.

Bố chồng  mỗi lần nghe thấy tiếng vòi hoa sen chảy trong nhà tắm là ông lại th;;ấp th;;ỏm đứng ngoài chờ. Rồi một ngày, ông nằng nặc đòi b-ỏ vợ – người phụ nữ đã đi cùng ông hơn nửa đời người. 

Tôi nhận ra mọi chuyện bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.

Ngày con dâu dọn về sống chung, căn nhà bỗng có thêm những âm thanh rất quen mà cũng rất lạ: tiếng bước chân nhẹ hơn, tiếng cửa sổ mở buổi sáng sớm, và đặc biệt là tiếng vòi hoa sen chảy trong phòng tắm tầng hai.

Ban đầu tôi không để tâm.

Cho đến một buổi chiều, tôi đi ngang qua cầu thang thì bắt gặp một cảnh l;;ạ l;;ùng:  Người chồng hơn 60 tuổi của tôi đứng b/ất đ/ộng trước cửa phòng tắm. Không gõ cửa. Không nói. Chỉ cúi nhẹ đầu, lắng nghe tiếng nước chảy như một kẻ m–ộng d–u.

Tôi hỏi:
“Ông đứng đây làm gì?”

Ông gi-ật b-ắn, l;;ắp b;;ắp:
“À… cái đường ống nhà mình… hình như bị r-ò n-ước…”

Rồi ông b-ỏ đi.

Nhưng chuyện ấy không dừng lại ở một lần.

Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa. Hễ tiếng vòi sen vang lên, là tôi lại thấy ông đi chậm lại, ánh mắt khác đi, bước chân khác đi. Có hôm, ông đứng đó rất lâu, đến mức tôi phải ho khan để ông biết tôi đang ở phía sau.

Khi yêu một người hơn ba mươi năm, người ta nhạy cảm với từng thay đổi rất nhỏ của họ.

Và tôi biết.

Có thứ gì đó trong ông đã vượt khỏi giới hạn.

Từ ngày đó, ông bắt đầu tránh ánh mắt tôi. Không còn những cuộc trò chuyện về công việc. Không còn những câu hỏi han thường lệ. Thay vào đó là những cơn c.áu g/ắt vô cớ và những bữa cơm n/ặng n/ề.

Rồi một tối, trong căn bếp vẫn còn mùi canh nóng, ông buông một câu l/ạnh t/oát:

“Chúng ta ly hôn đi.”

Tôi ngẩng lên nhìn ông.

“Vì lý do gì?” – tôi hỏi.

“Vì tôi không thấy hạnh phúc nữa.”

Đêm đó, tôi không ngủ.

Sáng hôm sau, tôi gọi con dâu vào phòng.

“Con vào đây với mẹ một chút.”

Giọng tôi bình tĩnh đến lạ, lớn vừa đủ cho người bên ngoài nghe rõ:

“Ông đợi ngoài đó nghe cho kỹ. Hôm nay tôi sẽ cho ông hiểu cái giá của sự sai trái là gì.”

Con bé t;ái m;ặt, hai tay r;;un lên:

“Mẹ… con không làm gì sai…”

“Tôi biết.” – tôi trả lời – “Và cũng vì con không làm gì sai, nên hôm nay con phải ngồi ở đây, để sự thật được nói ra.”

Ba mươi phút sau, khi tôi mở cửa, căn nhà chìm trong một bầu không khí đặc q;;uánh.

Trong tay tôi là toàn bộ giấy tờ tài sản mà bao năm qua tôi âm thầm giữ. Tất cả những gì người ngoài vẫn tưởng đứng tên ông – thực chất đều nằm trong quyền kiểm soát của tôi.

Con trai tôi bước ra, ánh mắt không còn ngây thơ như trước. Trên tay nó là một chiếc điện thoại – nơi lưu lại những lời nói, những dấu hiệu bất thường, những sự thật mà chính bố nó cũng không ngờ bị ghi lại.

Người đàn ông trước mặt tôi lùi lại một bước. Rồi thêm một bước nữa.

Không còn là khí thế của người chủ gia đình. Chỉ còn là một kẻ bị bóc trần, trần trụi và yếu đuối.

Tôi nhìn vào mắt ông – không còn giận, không còn hận. Chỉ còn lại sự tỉnh táo.

“Ông không mất gia đình vì tôi. Ông tự tay đánh mất nó vì chính suy nghĩ của mình.”

Không ai trong căn nhà nói thêm một lời nào.

Tiếng vòi hoa sen, từ sau hôm đó, vẫn chảy đều mỗi sáng.

Nhưng với tôi, nó không còn là âm thanh của sự nghi ngờ và tội lỗi nữa.

Nó chỉ là tiếng nước.

Và là dấu mốc cho một người phụ nữ… cuối cùng đã thôi chịu đựng trong câm lặng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News