×
×

Bố mẹ tôi mang quà quê lên thăm, cô em chồng nói một câu khiến cả nhà chồng phải… c-úi đ-ầu xin lỗi

Bố mẹ tôi mang quà quê lên thăm, cô em chồng nói một câu khiến cả nhà chồng phải… c-úi đ-ầu xin lỗi

Tôi lấy chồng cách đây 5 năm. Là con gái tỉnh lẻ, lên thành phố học rồi làm việc, duyên phận đưa đẩy tôi gặp anh , một người đàn ông Sài Gòn, hiền lành, có học thức, là con trai trưởng trong gia đình. Khi yêu, tôi cứ ngỡ đã tìm được bến đỗ bình yên. Nhưng cưới xong rồi, tôi mới biết: cưới chồng không chỉ là cưới anh ấy… mà còn là “cưới” luôn cả gia đình anh.

Tôi về làm dâu, sống chung với bố mẹ chồng và hai cô em chồng chưa chồng, còn ở nhà. Ngay từ lần đầu tiên ra mắt, tôi đã bị hai cô ấy săm soi từ đầu tới chân, từ bộ đồ mặc đến dáng ngồi ăn cơm. Tôi mặc đồ giản dị, không hợp thời trang  họ bảo tôi “quê”. Tôi ăn hết sạch chén cơm họ nói tôi “tiết kiệm quá mức”. Đơn giản vì tôi không đến từ thành phố.

Và mọi chuyện lên đến đ-ỉnh đ-iểm khi bố mẹ tôi lần đầu tiên mang một ít quà quê lên thăm nhà chồng.

Chỉ là vài rổ rau sạch tự trồng, mấy quả đu đủ, trứng gà ta, và cả một con gà thả vườn. Món quà quê đong đầy tình cảm, chân chất như chính tấm lòng của người làm cha làm mẹ. Ấy vậy mà…

Hai cô em chồng nhăn mặt, buông một câu:

“Trời ơi, mấy thứ này toàn đất cát, có sạch đâu mà ăn. Gà sống thì m-:an r-ợ quá! Nhà mình đâu phải dân g-eet m-ổ gì mà đem mấy thứ này lên!”

Tôi chết lặng. Bố mẹ tôi cũng nghe rõ mồn một. Mẹ tôi khựng lại, mặt đỏ bừng, chỉ nói: “Nếu không dùng thì để vợ chồng tôi mang về vậy.” Bố tôi chỉ im lặng – sự im lặng của người già khi bị tổn thương.

Không khí lúc đó nặng như chì. Cũng may bố mẹ chồng tôi chứng kiến toàn bộ. Ngay lập tức, mẹ chồng tôi đã lớn tiếng mắng hai cô con gái:

“Mấy đứa nói cái gì vậy? Món quà người ta mang lên là tấm lòng! Không ăn thì để người khác ăn, đừng có hỗn.”

Rồi bà xin lỗi bố mẹ tôi. Cúi đầu thật sự. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng phải làm vậy. Tôi cũng không biết nên vui hay buồn. Vui vì bà hiểu chuyện. Buồn vì chính em chồng lại là người khiến tôi và gia đình tôi đau lòng.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại.

Từ sau đó, hai cô em chồng càng ghét tôi hơn. Họ bắt tôi giặt đồ bằng tay – kể cả đồ lót của họ – dù nhà có máy giặt. Họ soi mói từng bữa cơm tôi nấu. Tôi nghén không nếm được, lỡ tay nêm mặn – họ mỉa mai:

“Có bầu thôi mà làm như đặc quyền. Ở nhà cả ngày mà nấu ăn cũng không xong.”

Chồng tôi biết hết. Có lần anh bênh tôi, thì họ lại quay ra trách ngược:

“Anh chỉ nghe lời vợ, không coi em ra gì.”

Mọi cố gắng của tôi để làm dâu tử tế, để gắn kết, đều bị đạp đổ bằng những lời nói thiếu suy nghĩ. Tôi từng nghĩ: sống chung thì có thể hòa hợp, chỉ cần yêu thương chân thành. Nhưng sự thật là… không phải ai cũng muốn mở lòng đón nhận bạn.

Đã có lúc tôi muốn dọn ra riêng. Nhưng bố mẹ chồng già rồi, ai chăm sóc? Chồng tôi lại là con trưởng. Tôi cắn răng chịu đựng, chỉ mong một ngày các em trưởng thành, hiểu chuyện hơn. Nhưng tôi cũng không biết, mình có thể kiên nhẫn đến khi nào…

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News