“Bố nên chia phần nhiều nhất cho vợ chồng con!”
Tôi đứng ch:;eet l;;ặng, tay r;;un r;;un nắm chặt vali giữa phòng khách lúc nửa đêm…
Cả đời vợ chồng tôi t;;ằn t;;iện, tích cóp được vài mảnh đất, căn nhà phố khang trang. Khi tuổi già, tôi quyết định lập di chúc cho các con.
Tin vừa lan ra, tôi s;;ốc nhất không phải hai cậu con trai mà là thằng con rể:
– “Bố nên chia phần nhiều nhất cho vợ chồng con, vì chúng con chăm bố tốt hơn cả.”
Tôi c/ười n;hạt. Trong lòng nghĩ: không nghe lời đường mật, phải tận mắt chứng kiến cách từng đứa con đ;;ối x;;ử với mình.
Tôi quyết định đến ở thử nhà từng đứa, mỗi nơi một tuần.
Ở nhà hai cậu con trai, dù không quá chu đáo, tôi vẫn cảm nhận sự tôn trọng và lễ phép.
Đến nhà con gái út cùng chồng nó, mọi thứ sang trọng, miệng cười tươi. Tôi thầm nghĩ: “Có lẽ lời nó nói cũng đúng.”
Nhưng tối hôm đó, khi định nghỉ ngơi, tôi vô tình thấy cửa phòng ngủ kh/ép h;;ờ, ánh sáng lọt ra.
Tò mò, tôi bước tới… rồi ch;;eết s;;ững.
Trong góc phòng, tôi không thấy gì như tưởng tượng — không phải đồ đạc b;ừa b;;ộn, không phải chuyện gì xấ;;u h;;ổ.
Thay vào đó là một tấm bảng lớn, trên đó ghi từng khoản tiền, đất đai, cổ phần, với những chữ đỏ nổi bật:
“Nếu bố chia không đúng ý con, tôi sẽ k;;iện và t;;ịch thu tất cả!”
Tim tôi như ng/ừng đ/ập.
Tất cả những lời ngon ngọt, chăm sóc chu đáo trước đó chỉ là màn kịch, để giành phần nhiều nhất.
Tôi l//ạnh ng/ười, không nói một lời, xách vali bước thẳng ra khỏi nhà giữa đêm.
Một tuần sau, trước toàn bộ gia đình và họ hàng, tôi công bố di chúc:
Toàn bộ tài sản thuộc về con gái út và chồng.
Hai cậu con trai chỉ được phần nhỏ tượng trưng.
Người duy nhất trong nhà ngồi im lặng, c/ứng h//ọng, chính là thằng con rể.
Tôi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm.
Bởi tiền bạc không quyết định lòng hiếu thảo, và sự thật luôn l//ộ d/iện, dù có khéo giấu đến đâu.