×
×

Chị gái ruột tôi vừa m;;ất tròn 49 ngày. Nỗi đ;;au vẫn còn h;ằn sâu trong tim thì tôi nghe được lời đ;;ồn th;;ổi từ hàng xóm: “Anh rể mày… đang l;;én tìm người khác lo cơm nước.

Chị gái ruột tôi vừa mất tròn 49 ngày. Nỗi đau vẫn còn hằn sâu trong tim thì tôi nghe được lời đồn thổi từ hàng xóm: “Anh rể mày… đang lén tìm người khác lo cơm nước.” Tim tôi như bị bóp nghẹn, vừa thương chị vừa giận anh rể – sao có thể quá vội vàng đến thế?

Ngày hôm đó, tôi lặng lẽ mang hương sang thắp cho chị. Vừa mở cửa, một cú sốc khác ập đến: đứa cháu gái mới bốn tuổi lao vào vòng tay tôi và hét toáng lên:

“Mẹ ơi!”

Tim tôi như ngừng đập. Tôi đứng chết lặng vài giây, rồi quỳ xuống ôm con bé, nước mắt trào ra. Cả căn nhà im phăng phắc, chỉ còn tiếng thút thít của chúng tôi. Anh rể từ trong buồng bước ra, ánh mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào thì thầm ba từ mà khiến tôi rụng rời:

“Không sao đâu…”

Cả đêm hôm ấy, tôi không thể chợp mắt. Trong đầu tôi vẫn vang vọng tiếng “Mẹ ơi” của cháu gái, cùng với ánh mắt đầy ân hận của anh rể. Tôi tự hỏi, tại sao người ta có thể hành xử chóng vánh, nhưng rồi lại bộc lộ những khoảnh khắc yếu mềm mà tôi chưa từng thấy? Tình cảm gia đình đôi khi không theo logic, không theo quy tắc nào cả, mà chỉ là sự rối bời giữa yêu thương, trách nhiệm và hối hận.

Tôi ngồi bên bàn thờ chị, lặng lẽ nhìn di ảnh chị, cảm giác vừa đau xót vừa nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì thấy rằng, ít nhất, trong cơn bão ấy, tình cảm vẫn còn tồn tại, dù không hoàn hảo. Nhìn đứa cháu ngủ say trong lòng, tôi nhận ra một điều: con bé không biết gì về những đồn đoán, về sự giận hờn của tôi hay của anh rể. Con bé chỉ cần tình yêu, cần sự hiện diện của mẹ – hoặc ai đó như mẹ.

Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa lên, tôi thấy anh rể đứng lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt đượm buồn nhưng đầy sự hối hận. Không ai nói gì với ai, nhưng sự im lặng ấy lại có sức nặng hơn cả lời nói. Cháu bé vẫn chạy vòng quanh nhà, gọi tôi là “mẹ”, còn anh rể thì cẩn thận quan sát từng cử chỉ của con bé, như sợ một sai lầm nhỏ sẽ làm tổn thương thêm.

Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu ở lại nhiều hơn, giúp nấu nướng, chăm sóc cháu, vừa để cảm nhận sự hiện diện của chị gái, vừa để giữ gia đình này khỏi tan vỡ hoàn toàn. Mỗi buổi tối, khi thắp hương cho chị, tôi thấy ánh mắt chị trong di ảnh như an ủi tôi, như muốn nói: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Một buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm, đứa cháu bé bất ngờ nhìn anh rể và nói: “Bố đừng buồn, mẹ ở đây mà.” Tôi và anh rể đều ngẩn người. Lời nói ngây thơ ấy khiến không khí trong nhà như tan băng. Anh rể cúi đầu, giọng run run: “Cảm ơn con, cảm ơn mẹ… đã ở đây.”

Từ khoảnh khắc ấy, mọi thứ dần thay đổi. Anh rể không còn bóng gió tìm người khác nữa, mà bắt đầu học cách lắng nghe, học cách để tình cảm gia đình không bị bỏ quên. Tôi, dù trong lòng vẫn còn đôi phần giận, nhưng dần hiểu rằng tình thương và sự kiên nhẫn có thể chữa lành những tổn thương tưởng chừng không thể hàn gắn.

Câu chuyện ấy, tưởng chừng như sẽ là một bi kịch gia đình, lại trở thành một phép màu nhỏ trong cuộc sống. Một gia đình tưởng như tan vỡ, nhờ vào tình yêu của một đứa trẻ, sự kiên nhẫn của người còn sống, và cả sự thức tỉnh của người tưởng đã vô cảm, mà tìm thấy cách để nương tựa vào nhau.

Và đến bây giờ, mỗi khi nhìn cháu gái chạy quanh nhà gọi tôi là “mẹ”, tôi lại nhớ chị – người đã ra đi nhưng vẫn ở lại trong từng hơi thở, từng nụ cười, từng khoảnh khắc hạnh phúc bé nhỏ của gia đình. Chị mất đi, nhưng nhờ những phép màu đời thường ấy, tình cảm gia đình vẫn còn đó, bền chặt và ấm áp, hơn cả những lời hứa suông.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News