×
×

“Cô chọn một. Tiền … hoặc thằng bé. Nếu cô chọn con thì sẽ ra đi tay trắng.”

“Cô chọn một. Tiền… hoặc thằng bé. Nếu cô chọn con thì sẽ ra đi tay trắng.”

Chồng tôi nói câu đó bằng giọng bình thản đến đ/áng s/ợ. Như thể anh ta đang chọn một món hàng trong siêu thị, chứ không phải đang mang chính con ruột của mình ra làm điều kiện mặc cả.

Trên chiếc bàn gỗ mun bóng loáng trước mặt tôi là hai thứ:

Trên bàn sofa có tổng là 5 tỷ  đồng.
Và một tờ giấy từ b-ỏ quyền nuôi con.

Tôi nhìn người đàn ông đã từng là chồng mình. Người mà tôi đã ở bên từ những ngày anh ta trắng tay, là người phụ nữ đã từ b-ỏ công việc, ước mơ, bạn bè, cả tuổi xuân để ở nhà làm một người vợ, người mẹ đúng nghĩa.

Vậy mà hôm nay, anh ta nhìn tôi như nhìn một kẻ xa lạ.

— “Tại sao anh có thể t/àn nh/ẫn với cả con mình?” – Tôi hỏi, cổ họng ngh-ẹn c-ứng.

Chồng tôi nh-ếch môi:
— “Vì tôi không muốn chia tiền cho cô. Còn thằng bé, nếu cô không nuôi nổi thì để lại đây, tôi thuê người nuôi.”

Tôi cầm 1 túi tiền 5 tỷ lên, k hông phải vì th/am t/iền, mà để tận mắt nhìn rõ thứ giá trị mà anh ta đặt lên trên cả m/áu m/ủ r-uột thịt.

Rồi tôi x/é n/át nó. Từng mảnh giấy r/ơi xuống bàn như những mảnh v/ỡ cuối cùng của cuộc hôn nhân này.

— “Tôi chọn con. Còn tiền của anh, giữ lấy mà mua thêm vài cuộc vui nữa đi.”

Chồng tôi  cười lớn:
— “Được. Để tôi xem cô ôm cái ‘cục nợ’ ấy sống được bao lâu. Đừng quay lại đây ă;n x;in.”

Tối hôm đó, tôi bế con ra khỏi căn biệt thự trong cơn mưa xối xả. Không trang sức, không tiền bạc, không hành lý. Thứ duy nhất tôi mang theo là con trai mình và lòng tự trọng của một người mẹ.

Từ một người phụ nữ sống trong nhung lụa, tôi bắt đầu bằng con số 0.

Tôi đi rửa bát thuê, bán hàng online, dọn dẹp nhà cho người khác, ban ngày làm việc, ban đêm đi học lại kế toán. Có những lúc mệt đến mức chỉ muốn buông xuôi.

Một lần, con tôi s/ốt cao giữa đêm. Trong túi tôi còn đúng 50 nghìn đồng. Không đủ tiền taxi đi viện. Tôi cõng con chạy trong mưa, nước hòa cùng n/ước m/ắt m/ặn ch/át. Khi ấy, tôi h/ận chồng tôi đến tận x/ương t/ủy.

Nhưng cũng chính trong những ngày c-ùng c-ực đó, tôi nhìn thấy con trai mình lớn lên từng chút một.

7 tuổi, con biết nấu cơm chờ mẹ về.
10 tuổi, con đạt giải Nhất Toán cấp thành phố.

Một tối, nó nhìn tôi, nói bằng giọng non nớt nhưng đầy quyết tâm:

— “Mẹ ơi, sau này con sẽ làm giám đốc. Con sẽ xây nhà thật to cho mẹ. Con không để mẹ kh/óc nữa đâu.”

Câu nói ấy khiến tôi hiểu rằng: dù đời có v/ùi d/ập tôi thế nào, tôi cũng không được phép g/ục xuống.

Tôi làm việc đ-iên c-uồng. Từng bậc, từng bậc một. Từ nhân viên nhỏ bé trở thành trưởng phòng, rồi Giám đốc tài chính của một tập đoàn lớn.

Căn hộ ven sông nơi tôi và con đang sống hôm nay, không phải do ai ban phát. Đó là m/áu, là n/ước mắt, là mười mấy năm đ/ánh đ/ổi tuổi xuân.

Hôm nay, con trai tôi – giờ đã là một cậu bé 14 tuổi cao lớn, chững chạc – đại diện trường tham dự cuộc thi Lập trình Robot Quốc tế.

Khi cái tên Nguyễn Hoàng Tuấn được xướng lên cho giải Vàng, tôi gần như không thở được. Tôi v-ỡ ò-a trong n/ước m/ắt.

Và rồi, một giọng nói sau lưng vang lên:

— “Chúc mừng em… con trai giỏi quá.”

Tôi quay lại.

Là chồng cũ.

Mười mấy năm trôi qua, anh ta già đi rất nhiều. Ánh mắt mệt mỏi, thân hình g/ầy g/ò, không còn chút ng/ạo ngh/ễ năm nào. Tôi nghe người ta nói công ty anh ta ph/á s/ản, vợ sau ôm tiền b/ỏ đi, n/ợ n/ần ch/ồng ch/ất.

Nhưng khi chồng cũ nhìn thấy con tôi, anh ta đứng sững lại.
Nó giống anh ta như hai giọt nước… chỉ khác là, trong mắt con tôi không hề có sự h/èn nh/át hay í-ch k-ỷ.

— “Đó là… thằng bé sao?” – Anh ta run run hỏi.

— “Đúng. Là ‘cục nợ’ mà anh từng đổi lấy 5 tỷ đó.”

Quân bước tới gần con:

— “Con ơi… bố đây…”

Con trai tôi nhìn anh ta thật lâu, rồi quay sang tôi:

— “Mẹ, người này là ai?”

Chỉ một câu hỏi thôi, tôi biết mọi thứ đã kết thúc.

Quân nghẹn lại:
— “Bố… là người sinh ra con…”

Con tôi bình thản đáp:
— “Nhưng người nuôi con, người cõng con đi viện, người nhịn ăn cho con đi học, là mẹ. Trong lòng con, bố đã chết từ rất lâu rồi.”

Quân bật khóc.

Tôi bước lên một bước, nhìn thẳng vào anh ta:

— “Ngày đó anh bắt tôi chọn: Tiền hoặc Con. Anh tưởng mình giữ được tiền là khôn ngoan. Nhưng anh không hiểu, tài sản lớn nhất đời người không phải nằm trong ngân hàng – mà là đến cuối đời, còn ai gọi mình là gia đình hay không.”

Tôi nắm tay con, quay lưng bước đi.

Nó mỉm cười:
— “Mẹ ơi, mình đi ăn mừng nhé. Con không thích đứng cạnh người lạ.”

Ánh nắng ngoài kia rực rỡ như một lời xác nhận:
Tôi đã không chọn sai.

Năm ấy, tôi ra đi tay trắng.
Nhưng hôm nay, tôi là người giàu nhất – vì tôi có con.

Còn anh ta, với tất cả những thứ đã từng có… giờ chỉ còn lại một khoảng trống không thể lấp đầy.


Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News