Tôi vừa b;;uột miệng góp ý, chưa ngờ sáng hôm sau, con dâu đi chợ về mang đúng một mớ cá ư;;ơn nấu canh.
Mùi t-anh bốc lên ngh-i ng–út, tôi cầm đũa mà không nổi. T;;ức đến mức ngh–ẹn cả cổ.
Tháng nào tôi cũng đưa cho nó 2 triệu lương hưu để đi chợ, nhưng bữa nay… thật như nuôi ong tay áo!
B;;ực quá, tôi quyết định không đưa tiền nữa, để xem con dâu và con trai x;;oay s;ở ra sao.
Đúng 3 ngày sau, con trai gọi tôi xuống phòng khách, gương mặt nghiêm túc:
– “Mẹ! Về khoản lương hưu… con không thể chấp nhận chuyện này!”
Bên cạnh là con dâu, chống n;;ạnh, ánh mắt đầy đắc thắng. Tôi ch;;eet lặng. “L;;ũ b;;ất h;;iếu này…”, tôi th-ầm nghĩ.
Nhưng chúng đâu ngờ… bà già này đã đi trước 1 bước.
Sáng hôm sau, khi con trai vừa định mở lời, tôi nhẹ nhàng rút ra một xấp tiền khác, sắp xếp ngay ngắn, kèm theo ghi chú nhỏ:
“Từ giờ, mẹ không cho tiền trực tiếp nữa. Ai muốn ăn gì thì tự mua, mẹ chỉ thưởng khi biết trân trọng.”
Con trai và con dâu nhìn nhau, m/ắt mở tr//ừng tr//ừng, không nói nổi câu nào.
Tôi cười, lòng nhẹ nhõm: có những bài học phải trả bằng tiền, nhưng ai khôn ngoan sẽ học được trước khi quá muộn.