“Con gái t;;ỉnh l;;ẻ nghèo như m;;ày mà cũng đòi bước chân vào nhà t;;ao? Liệu g;;ánh nổi không?”
Đó là câu nói đầu tiên của mẹ chồng tương lai khi tôi mới chỉ vừa đặt chân vào sân nhà anh.
Hồi đó, tôi mới 25 tuổi, vừa tốt nghiệp, ng;ây th;;ơ đem theo tình yêu sinh viên để bước vào hôn nhân.
Tôi nghĩ chỉ cần mình ngoan, lễ phép, chịu thương chịu khó… thì rồi mẹ chồng sẽ chấp nhận. Nhưng đời không đơn giản như phim.
Ngay ngày cưới, bà đã thì thầm với họ hàng:
“T;ay trắng mà đòi làm dâu nhà này… Thời buổi này phải lấy vợ có của.”
Tôi nghe hết. Nhưng tôi tin anh – người đã từng nắm tay tôi giữa sân trường và nói sẽ bảo vệ tôi cả đời.
Chỉ là… “cả đời” ấy q;;uá ng;ắn.
Từ ngày về làm dâu, tôi sống trong trạng thái th;;ấp th;;ỏm:
Một miếng thịt th;ái không đều – bị m;;ắng.
Quét nhà còn sót hạt bụi – bị ch;;ửi.
Khách đến nhà – bà b;;óng g;ió:
“Nhà này nuôi báo cô chứ được gì.”
Anh – người tôi đặt hết hy vọng – mỗi lần nghe đều im lặng, hoặc nắm tay tôi ra sau bếp nói nhỏ:
“Thôi… chịu mẹ một chút. Mẹ già rồi.”
Tôi đã cố chịu.
Nhưng chịu đến mức nào?
Một tuần anh đi công tác xa. Tôi ở nhà trông cửa hàng tạp hóa giúp gia đình.
Hôm đó, tôi sơ ý đ;;ánh r–ơi chai dầu ăn, dầu l;;oang đầy sàn.
Chỉ một chai dầu, nhưng bà xem như t;;ội t;;ày tr;;ời.
Bà g;;iật lấy cây k;;éo, lôi tôi vào phòng, khóa c;;ửa lại.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì…
“X///OẸT!”
Một mảng tóc dài rơi xuống đất.

Tôi hét lên:
“Mẹ! Con xin mẹ… tóc con…”
Bà nghiến răng:
“Tóc dài để làm gì? Để dụ dỗ trai à?”
Tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt bà đáng sợ đến vậy. Tiếng kéo xoẹt xoẹt cứa thẳng vào lòng tôi. Từng lọn tóc rơi như từng mảng tự trọng bị xé toạc.
Cắt xong, bà ném chiếc kéo xuống bàn:
“Mày cút khỏi nhà tao! Mang đúng cái túi đó, lên chùa mà ở. Đồ đàn bà trơ trẽn!”
Tôi quỳ xuống, nước mắt tràn ra:
“Con không làm gì sai… Mẹ, xin mẹ…”
Bà quay đi.
Cánh cửa mở ra.
Hàng xóm nhìn tôi như xem một “màn kịch gia đình” miễn phí.
Tôi ôm cái túi nhỏ, bước trong mưa phùn, đầu tóc lởm chởm, lòng trống rỗng.
Tôi đi bộ suốt quãng đường dài lên một ngôi chùa nhỏ cuối làng.
Sư cô nhìn tôi – tả tơi, mặt đầy nước mắt – và chỉ nhẹ nhàng bảo:
“Vào đây. Con ăn cơm nóng đã.”
Không ai hỏi, không ai soi mói.
Buổi tối đầu tiên tôi ngủ trong căn phòng cạnh nhà bếp, nghe tiếng chuông chùa thay vì tiếng mắng nhiếc.
Sáng hôm sau, tôi tự nguyện xin được giúp quét sân, rửa bát, nhổ cỏ.
Tôi thấy mình như vừa thoát khỏi một địa ngục.
Một ngày, sư cô ngồi cạnh tôi khi tôi còn đang khóc vì nhục:
“Con ạ, người gây tổn thương thì ngủ ngon lắm. Người nghĩ nhiều mới mất ngủ. Con tha cho mình trước, rồi hãng nghĩ đến tha người khác.”
Tôi nghe, và tôi bắt đầu thay đổi.
Tôi xin học nghề may ở thị trấn. Sáng đạp xe đi học, chiều về chùa làm việc. Ba tháng sau, tôi may được những bộ áo đẹp. Khách du lịch lên chùa thích thú, mua nhiều.
Tôi dựng một gian hàng nhỏ trước cổng chùa.
Tôi tự mua lại máy may cũ.
Tôi tự nhập vải.
Tôi tự kiếm tiền – từng đồng.
Tin đồn lan ra:
“Con bé bị mẹ chồng cắt tóc đuổi đi… giờ lên chùa mở được cả cửa hàng.”
Không ít người lên xem thử.
Tôi không còn xấu hổ nữa. Tôi bình thản:
“Ừ, tôi đó.”
Có lần anh lén đứng ngoài cổng chùa.
Tóc tôi đã dài lưng chừng, da mặt nhuộm nắng, nhưng ánh mắt tôi không còn yếu đuối nữa.
Anh run run nói:
“Về với anh đi. Anh xin lỗi… mẹ sai thật.”
Tôi nhìn anh thật lâu.
Tôi từng nghĩ chỉ cần anh nói câu này sớm hơn một chút… tôi sẽ tha thứ hết.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ nói:
“Em không thể về nơi mình từng bị cắt đi lòng tự trọng.”
Anh cúi đầu.
Tôi quay vào.
Tiếng chuông chùa vang lên – an yên hơn bất cứ lời hứa hẹn nào.
Một buổi chiều, bà Tám xuất hiện trước cửa hàng nhỏ của tôi.
Bà – người từng hất tôi ra khỏi nhà – đang đứng lùi lũi, mắt đỏ hoe.
Bà nói khẽ:
“Về nhà đi con… mẹ sai rồi.”
Cả người tôi tê dại.
Không phải vì vui.
Mà vì cuối cùng tôi hiểu:
Tôi đã không cố gắng vô ích.
Nhưng tôi chỉ đáp:
“Con cảm ơn mẹ đã đến… nhưng con ở đây tốt hơn.”
Bà im lặng rất lâu rồi quay lưng đi.
Đêm đó, tôi ngồi trước hiên chùa, nhìn những lọn tóc mới dài chạm vai. Tôi nghĩ… nếu ngày xưa bà không cắt phăng mái tóc ấy, có lẽ tôi vẫn còn là cô dâu nhẫn nhịn trong căn nhà kia.
Đôi khi, người ta phải bị đẩy ra khỏi một nơi tưởng như là “nhà”, thì mới tìm được nơi thật sự thuộc về mình.
Và tôi ở đây – bình yên – mạnh mẽ – tự do.
Còn chuyện tôi có quay về hay không…