“Con giờ ch;;ê cả gà quê của mẹ à? Hay bà hàng xóm cho con đồ tây con mới thích?”
Giọng mẹ tôi vang lên th;e th;é giữa buổi sáng, làm con đường nhỏ trước cổng nhà tôi như i;m bặt. Hai con gà bà ôm kêu q;uang q;;uác, còn cái bao tải đen dưới chân thì r;ịn thứ nước đ;ục đ;ục, bốc lên mùi ng;;ai ng;;ái đến muốn n;;ôn.
Tôi hạ giọng, cố n;;uốt c;;ục t;;ức:
– “Con đâu có ch’;ê… nhưng mẹ mang cái bao kia vào nhà là không được đâu. Nó nặng mà còn h;;ôi nữa…”
Tôi chưa kịp nói xong thì chồng tôi từ trong chạy ra, tay vẫn cầm khăn lau bát, mặt mừng rỡ:
– “Ôi mẹ lên chơi à! Trời ơi bao nhiêu đồ thế này!”
Anh cúi xuống, định xách cái bao tải lên.
Nhưng đúng lúc ấy, thằng bé con tôi – mới 8 tuổi – khựng lại ngay giữa cửa. Nó nhìn cái bao không chớp mắt, rồi lập tức chạy đến kéo tay bố:
– “Bố… bố đừng cầm cái đó. Bố để xuống đi…”
Chồng tôi bật cười:
– “Con bị sao thế? Bao tải thôi mà.”
Thằng bé càng s;;iết chặt tay bố, giọng l;;ạc h;;ẳn:
– “Không… không phải bao tải thường đâu… Con nhìn thấy…”
Nó không nói hết câu, mặt t;;ái x;;anh như vừa gặp á;;c m;;ộng.
Tôi bắt đầu thấy l;;ạnh s;;ống l;;;ưng.
– “Con nhìn thấy gì?” – tôi hỏi.
Nó r;;un b;;ần b;;ật, chỉ vào cái bao:
– “Con thấy… ở trong đó có cái gì đang… cựa… cựa nhẹ…”
Cả nhà sững lại.
Mẹ tôi cuống lên:
– “Không có đâu! Mẹ nhặt nó ngoài gốc đa đầu làng! Tưởng ai bỏ khoai, ngô nên mẹ mang lên…”
Chồng tôi vẫn cố tỏ bình tĩnh, nhưng tay anh đã run nhẹ khi cầm miệng bao. Tôi nghe rõ tiếng vải bao tải nhúc nhích soạt soạt như có thứ gì quệt vào bên trong.
Không khí đặc quánh lại.
Anh nhìn tôi:
– “Hình như… đúng là có cái gì đó động đậy thật.”
Tôi lập tức lùi lại:
– “Mẹ mang cái gì lên đây thế!?”
Mẹ tôi bắt đầu mất thần sắc:
– “Mẹ… mẹ không biết… mẹ thề là không biết…”
Rồi — soạt!
Bên trong bao bất ngờ phát ra một tiếng động mạnh như có thứ gì đó đập vào thành bao.
Thằng bé hét lên:
– “Bố mẹ! Đừng mở! C… cái đó nó nhìn con rồi!”
Chồng tôi lập tức buông tay. Cái bao rơi xuống nền gạch, nước đen tràn ra thành vệt.
Cả ba người lớn đứng chết trân.
Trong khoảnh khắc chỉ có tiếng gà quang quác, tiếng thở gấp, và tiếng gì đó đang cào nhẹ, cào nhẹ từ bên trong cái bao tải.
Tôi run rẩy bước lùi, tay đã chạm vào điện thoại.
Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị gọi cảnh sát, thì từ trong bao phát ra một âm thanh rất nhỏ… giống như tiếng người… thì thầm:
– “Đ… đừng… mở…”
Cả nhà tôi hóa đá.
Mẹ tôi ngã phịch xuống bậc cửa, mặt trắng bệch.
Cái bao tải lại giật mạnh một cái.
Và rồi—
một thứ gì đó ở bên trong… đang từ từ đẩy lên, làm miệng bao phồng dần lên…