“Con mua được đồ sale mạnh lắm mẹ ơi!” – Con dâu tôi r;eo lên, giọng h:ân h;oan, tay nâng túi lên như khoe chiến lợi phẩm. Tôi nhìn lên, thấy con dâu đứng giữa cửa, mắt sáng rỡ, bốn cái túi “khổng lồ” trên tay. Lúc này tôi mới nhớ, hôm nay nó đưa hai đứa sinh đôi đi lên phố. Tôi cố gắng bình tĩnh hỏi:
“Rồi hai đứa đâu?”
Con dâu tôi đ-ứng s-ững. Mặt cô ấy tr;ắng b-ệch, nụ cười b-iến m-ất như vừa bị t;;ước đi s/inh m/ạng. Cô ấy l/ắp b/ắp:
“Con… con để tụi nhỏ đứng ngoài cửa hiệu giày… rồi… rồi con đi sang shop bên cạnh… Tr-ời ơi!”
T/im tôi như ng/ừng đập. Tôi nhấc ngay chìa khóa xe máy khỏi kệ. “Lên xe! Mau!” – giọng tôi s//ắc l/ạnh, không một chút kh/oan nh/ượng. Không ai được ph/ép ch/ậm tr/ễ. Cả nhà l/ao ra ngoài, nhịp chân d-ồn d-ập như tiếng trống b/áo đ/ộng.
Con dâu ngồi sau xe, n./ước m/ắt l-ăn d-ài, giọng n-ức n-ở:
“Mẹ ơi… con chỉ định vào xem tí thôi… con quên m/ất…”
“Im đi! Nhớ xem tụi nhỏ đứng đâu!” – tôi q/uát, giọng vang như s./ấm. Không một phút lơ là.
Chúng tôi l/ao vào phố chính, nơi có cửa hiệu giày. Nhìn quanh, chỉ còn lại đôi dép trẻ con bị đ/á l/ệch sang một bên.
Tôi cảm giác như tim mình v/ỡ v/ụn. Bụng th/ắt lại. Cơ thể r//un r//ẩy. Tôi h-ô h-oán, gọi điện liên tục. Ông nội cũng gọi bảo vệ chợ trung tâm, giọng r-un r-un: “Hai đứa… không thấy đâu cả…”
Phố xá lúc này như đ/óng b/ăng. Người đi qua ngoái lại nhìn, nhưng tôi không còn biết ai là ai. Chỉ còn một mục tiêu duy nhất: tìm cháu ngay lập tức.
Mười phút trôi qua, tim tôi như muốn ngừng đập. Tôi đứng như người m/ất h/ồn. Con dâu vẫn ô-m mặt kh-óc n/ức n/ở, thì thầm: “Mẹ ơi… con xin lỗi… con xin lỗi…”
Và rồi, như một phép màu giữa cơn t/uyệt v/ọng, chị Hằng, hàng xóm, xuất hiện. Người hớt hải, r/un rẩy, thở dốc:
“Chị… chị… hai đứa… ở chỗ em… Em tưởng chị gửi nên em dẫn về!”

Mọi thứ như ngừng quay. Tôi lao tới, thấy Tin – Tít đứng sát mép đường, hai mắt đỏ hoe, tay bám chặt nhau. Nhìn thấy mẹ, hai đứa trẻ nhảy cẫng lên, khóc nức nở.
Thư lao tới, quỵ xuống, ôm chặt hai con, nước mắt trào ra như suối:
“Ôi trời ơi… mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi hai đứa…”
Tôi đứng bên cạnh, thở hổn hển, tim vẫn còn đập rộn ràng. Tôi nhận ra rằng một phút lơ là có thể đánh đổi cả mạng sống của con.
Từ hôm đó, Thư hoàn toàn thay đổi. Cô ấy bỏ hẳn thói quen mua sắm vô tội vạ, đi đâu cũng nắm chặt tay hai con, như sợ bất cứ giây phút nào lơ là sẽ là thảm họa.
Tôi cũng không thể quên hình ảnh đôi dép trẻ con bị bỏ lại trước cửa hàng giày, in sâu trong tâm trí tôi. Nó như một lời cảnh tỉnh: tiền bạc, vật chất, giảm giá hay flash sale đều không quan trọng bằng an toàn và sinh mạng của con cái.
Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đó, tim tôi vẫn thót lên một nhịp. Nhưng đồng thời, tôi biết mình đã học được một bài học không thể quên: Trẻ con là tài sản quý giá nhất trên đời, không gì có thể thay thế.
Đêm hôm đó, tôi nằm trên giường, mắt mở trừng trừng, hình ảnh Tin – Tít đứng run rẩy bên lề phố, đôi dép bị bỏ lại, Thư quỳ khóc nức nở… tất cả đều sống động như vừa mới xảy ra. Tôi tự nhủ: bất cứ phút giây nào lơ là, dù chỉ một khoảnh khắc, cũng có thể trở thành nỗi kinh hoàng mà không ai có thể cứu vãn nếu không tỉnh táo và may mắn.
Từ hôm đó, gia đình tôi thay đổi hoàn toàn. Thư học được rằng con cái phải luôn là ưu tiên số một. Còn tôi, mỗi lần nhớ lại sự việc ấy, vẫn thấy tim mình thót lên—nhưng cũng thấy nhẹ nhõm vì cả nhà đã an toàn. Một phút lơ là suýt chút nữa đã trở thành thảm họa, nhưng may mắn, nó cũng trở thành bài học kinh hoàng nhưng quý giá nhất cuộc đời.