“Không u-ống r-ượu, không b;;ài b;;ạc, không gaigu – lương tháng bao nhiêu cũng đưa hết về nhà cho vợ.”
Vậy mà vợ tôi, cứ mỗi lần cầm tiền, lại trề môi b;ĩu m;;ỏ:
– “Chừng này thì nấu gì? Đủ cho anh ăn mấy bữa không mà ra vẻ?”
Câu nói nghe riết thành quen. Nhưng quen không có nghĩa là không đ-au.
Chiều hôm đó, tôi tan làm sớm hơn thường lệ. Người mệt như rã ra từng khúc, đầu đ;au như búa, bụng đói đến mức chỉ cần nghe tiếng thìa chạm vào bát cũng đã thấy x–ót r-uột. Tôi chỉ mong mở cửa ra là thấy mùi cơm nóng, canh bốc hơi nghi ngút, và con trai chạy ra ôm lấy chân mình như mọi hôm.
Nhưng khi vừa đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mũi tôi không phải là mùi thức ăn… mà là mùi rau luộc h;;ăng h;;ắc, nhạt đến v-ô h-ồn.
Tôi cúi xuống mở nồi cơm.
Cơm nh–ão nh–oẹt, quánh như bột hồ.
Trên bàn là một bát canh rau ngót l-oãng t/anh, vài quả cà pháo t-eo t-óp với đĩa rau muống luộc đã ngả sang màu x;;ám x;;ịt.
Không có thịt. Không có cá. Không có cả một miếng trứng.
Tôi đứng đ-ơ ra mất mấy giây, rồi một l;;uồng máu n;;óng b;;-ốc thẳng lên não. Cảm giác bị c-oi th-ường dâng lên ngh-ẹn h-ọng.
– “Ba triệu mỗi tháng mà bữa ăn thế này hả?”
Không có tiếng trả lời.
Vợ tôi ngồi trong góc nhà, lưng quay lại, im lặng đến lạnh người.
Sự im lặng ấy như thêm dầu đ-ổ vào lửa.
Tôi h;;ất tung cả mâm cơm.
Bát r-ơi v-ỡ, canh đ-ổ l-ênh l-áng trên nền gạch. Rau, cà l-ăn l-óc dưới chân.
– “Tôi nuôi cả nhà này bằng tiền của tôi! Không ăn được thì đừng ăn nữa!”
Tôi đã chờ đợi một tiếng kh-óc. Một lời th-anh m-inh. Một sự ph-ản kh-áng.
Nhưng không.
Vợ tôi chỉ đứng dậy. Lặng lẽ cầm khăn. Q;;uỳ xuống lau từng vệt canh trên nền nhà. Rồi đi thẳng vào phòng. Khép cửa lại. Không một lời.
Tôi ngồi ph-ịch xuống ghế, tay vẫn còn r-un vì t-ức.
Trong lòng lại len lỏi một cảm giác gì đó rất lạ… nhưng tôi dập tắt nó ngay lập tức bằng suy nghĩ quen thuộc: “Mình làm đúng. Mình kiếm ra tiền. Mình có quyền.”
Cho đến khi…
Chưa đầy 1 tiếng sau.
Cánh cửa nhà tôi bật mở.
Họ hàng hai bên đứng kín căn nhà.
vợ tôi đã….

Mẹ vợ. Bà nội. Bà bác. Ông cậu. Mấy người dì. Cả anh họ, chị họ… Không thiếu một ai.
Tôi chết sững.
Giữa đám đông, vợ tôi bước ra. Khuôn mặt cô ấy tái nhợt. Môi khô. Trên tay cầm một tập giấy.
Mẹ vợ chỉ thẳng vào mặt tôi, giọng run lên:
– “Mày có biết con tao nó phải sống như thế nào không?”
Tôi ú ớ:
– “Con… con có làm gì đâu, con chỉ…”
– “Ba triệu tiền ăn… nhưng mày có biết nhà này mỗi tháng phải trả tiền thuốc gần bốn triệu không?”
Tôi chết lặng.
Một người dì chìa ra tờ giấy xét nghiệm, kết quả chụp phim, toa thuốc dài kín chữ.
– “Con bé bị viêm dạ dày nặng, thiếu máu, suy nhược. Nó phải uống thuốc hàng tháng. Nhưng nó không dám nói với mày. Vì nó biết mày sẽ bảo tốn tiền.”
Tôi quay sang vợ.
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt không còn là giận dữ, cũng không phải oán hận. Chỉ là… mệt mỏi.
– “Em đã bán nhẫn cưới. Bán điện thoại. Cả năm nay, em toàn nấu rau để dành tiền mua thuốc… cho chính mình. Và để con được ăn đủ bữa.”
Tôi nhìn xuống người mình.
Chiếc áo tôi đang mặc gần một triệu.
Chiếc điện thoại trên tay hơn chục triệu.
Tuần trước tôi còn vừa đổi một đôi giày mới.
Còn vợ tôi…
Áo sờn ở cổ tay. Quần bạc màu theo từng bước chân. Người gầy đi từng ngày mà tôi lại nghĩ là do “ở nhà nhàn rỗi”.
Bà nội tôi cất giọng chậm rãi nhưng lạnh buốt:
– “Mày hất mâm cơm vì nghĩ mình nghèo à? Hay vì nghĩ mình là vua trong cái nhà này?”
Không ai chửi mắng. Không ai đánh tôi.
Nhưng ánh mắt của cả họ hàng như muốn chôn sống tôi giữa nền nhà còn loang vết canh vừa nãy.
Lúc ấy, tôi mới hiểu…
Không phải 3 triệu kia quá ít.
Mà là tôi đã quá nghèo trong cách làm chồng, làm cha, làm người.
Tôi bước đến bên vợ. Quỳ xuống. Nhặt từ dưới đất một mảnh bát vỡ.
– “Em… từ giờ, anh đưa tiền cho em… nhưng anh không muốn là để mua rau nữa. Anh muốn là để em sống. Sống cho anh, cho con… và cho chính em.”
Vợ tôi không nói gì. Nhưng nước mắt cô ấy rơi xuống tay tôi, nóng hổi.
Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa.
Tôi nhận ra:
Có những cơn mưa làm người ta ướt.
Và có những cơn mưa làm người ta tỉnh.