“Lấy được gì thì lấy… mở cả thùng gạo mà lấy!”
Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày anh trai ruột của mình lại thốt ra câu nói ấy. Nó đanh như tát vào mặt tôi, khiến tôi đứng ch-eet l-ặng ngay giữa căn nhà mà ngày xưa chính tôi góp 200 triệu để anh xây nên.
Sáu năm trước, khi anh anh trai tôi – vay tiền xây nhà, tôi đưa ngay mà chẳng cần suy nghĩ. Mẹ m–ất sớm, bố thì đ;;au ố;;m liên miên, tôi vẫn luôn coi anh là chỗ dựa duy nhất của gia đình.
Anh hỏi vay 200 triệu, tôi chỉ nói đúng một câu: “Anh cứ làm đi, lúc nào có thì đưa em.” Không giấy nợ, không biên nhận. Tôi nghĩ máu mủ ruột rà, ai lại vì tiền bạc mà tính toán.
Nhưng sáu năm trôi qua, cái nhà anh ở ngày một khang trang, trong khi số tiền anh nợ tôi cứ thế bị anh lờ đi. Tôi không đòi, anh cũng chẳng nhắc. Nhưng tôi bắt đầu thấy ngh–èn ngh–ẹn khi anh khoe ảnh du lịch hết Đà Lạt, Phú Quốc rồi sang cả Thái Lan, Singapore. Mỗi lần tôi lỡ b-uông một câu: “Anh ơi, bao giờ trả em?” – anh lại cười khẩy: “Từ từ. Tiền còn để làm việc lớn.”
Tôi n/én lại. Nhưng cái cảm giác khó chịu cứ như cái g./ai g/ăm trong tim.
Đến tuần trước, cú đỉnh điểm n-ổ ra. Tôi vô tình thấy anh đăng Facebook hình cả nhà đi ở resort 5 sao, caption còn viết: “Cuộc sống là để tận hưởng.”
Tôi đọc mà c/ay sống mũi.
Tận hưởng bằng tiền của ai?
Chiều hôm đó, tôi chạy thẳng tới nhà anh. Vợ anh đang ngồi bóc tôm, thấy tôi thì nh;;oẻn miệng: “Ối, em sang chơi à?” Tôi không đáp, chỉ nhìn thẳng vào anh trai đang vắt chân lên ghế, tay cầm điện thoại.
– Anh tính bao giờ trả tiền cho tôi? Hay định quỵt luôn?
Anh không ngẩng đầu lên, chỉ nh/ếch môi cười rồi h/ất h/àm về phía bếp:
– “Trong nhà có gì thì lấy. Muốn lấy thì cứ lôi cả thùng gạo mà lấy. Chứ đừng ngồi đó nói mãi.”
Tôi s/ững người.
Câu nói ấy như một nh//át d/ao xo-áy thẳng vào lòng tự trọng của tôi.
Chị dâu cười hùa theo, miệng buông một câu nghe như ch-âm ch=ọc:
– “Có gì đáng lấy thì em cứ lấy, nhà này không thiếu.”
Cả hai coi tôi như kẻ đi xin, không phải người cho vay.
Tôi thấy m//áu trong người mình như s-ôi lên. Nhưng thay vì c-ãi lại, tôi bước thẳng vào bếp.
Chiếc thùng gạo bằng gỗ đặt sát vách, nắp đã cũ và sờn. Tôi mở ra, lật từng lớp gạo, rồi chạm tay vào một gói giấy bọc nylon bên dưới cùng – thứ mà trước đây tôi từng thấy thoáng qua khi mẹ còn sống, nhưng lúc ấy tôi chẳng để tâm.
Khi kéo gói giấy lên, ti;;m tôi kh;;ẽ g-iật m-ình.
Một dự cảm m-ơ hồ ậ-p đến.
Tôi cầm gói giấy bước ra phòng khách. Vợ chồng anh vẫn ngồi đó, mặt đầy th/ách th/ức.
Tôi đặt gói giấy xuống bàn, từ tốn mở từng lớp.
Bên trong không phải tiền, không phải vàng, mà là toàn bộ giấy tờ mua bán đất đai cũ của gia đình, bao gồm cả bản thỏa thuận chia tài sản mà anh từng giấu b-iệt, giấy tờ mà nếu để họ hàng biết, anh trai tôi chắc chắn sẽ m-ất m-ặt – thậm chí còn có thể bị họ kiện vì chiếm dụng phần đất đứng tên bố mẹ.
Vừa nhìn thấy, cả hai vợ chồng anh lập tức t;;ái m;;ét.

– Cái… cái đó… em lấy ở đâu ra? – chị dâu l;ắp b;ắp.
– Ở đâu ư? – Tôi mỉm cười l;ạnh. – Trong thùng gạo anh bảo tôi mở ra lấy.
Mặt anh trai lúc ấy tr;ắng b;ệch như vừa nhìn thấy m/a. Anh bật dậy, giật lấy mấy tờ giấy nhưng tôi đã nhanh tay giữ chặt.
– Em định làm gì? – anh r;;un giọng hỏi.
– Mang nó ra cho cả họ xem. Để họ biết anh đã xây căn nhà này bằng gì. Và biết luôn anh đối xử với thằng em như thế nào.
Chị dâu không còn giữ được bình tĩnh, kh/uỵu hẳn xuống sàn:
– Em ơi, đừng… đừng làm thế. Anh chị xin em. Bao nhiêu… bao nhiêu bọn anh cũng trả. Cả gốc cả lãi. Đừng nói cho ai biết…
Anh trai cũng cúi đầu theo, thứ k;iêu ng;ạo thường ngày b-iến m-ất sạch.
Tôi nhìn họ, trong lòng bỗng chùng lại. Không phải vì thương hại – mà vì nhận ra một điều: đôi khi, thứ người ta sợ nhất không phải tiền, mà là sự thật bị phơi bày.
Tôi thu giấy tờ lại, thở dài:
– Tôi chỉ cần anh trả những gì anh nợ. Trả hôm nay. Không thiếu một đồng.
Và họ trả. Đầy đủ, kể cả lãi.
Tối về, tôi ngồi nhìn phong bì tiền đặt trên bàn mà thấy lòng nhẹ bẫng. Không phải vì số tiền đã về, mà vì mình vừa tự xóa đi một vết thương kéo dài sáu năm.
Tôi chợt nghĩ: trong cuộc đời này, đôi khi không phải mọi cuộc chiến đều cần tiếng quát. Có những trận thắng lại đến từ một cú “mở thùng gạo”.
Tôi bật cười.
Đúng là… còn non và xanh lắm.