×
×

“Mày kh;ôn h;ồn thì đưa 3 tỷ ra đây! Nhà đó ngày xưa là tiền t/ao cho con trai t/ao mua, m/ày không có quyền giữ hết!”

“Mày kh;ôn h;ồn thì đưa 3 tỷ ra đây! Nhà đó ngày xưa là tiền t/ao cho con trai t/ao mua, m/ày không có quyền giữ hết!”

Câu nói ấy vang lên ngay khi mẹ chồng bước vào phòng khách chung cư mới thuê của vợ chồng tôi. Tay bà chỉ thẳng mặt tôi, giọng gào l–ồng l–ộn, trong khi hai đứa con nhỏ đứng n-ép vào góc phòng, mắt mở to nhìn mẹ và tôi. Tim tôi đập th;;ình t/hị;ch, máu s;;ôi lên, nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh, biết rằng mình phải kiên quyết.

Sau 7 năm ch-ật v-ật trong căn hộ cũ chưa đầy 60m², vợ chồng tôi cuối cùng cũng bán được nhà với giá 4 tỷ đồng. Chúng tôi mừng khôn xiết, tính chuyện lấy thêm tiền để mua căn hộ rộng rãi hơn, cho các con có không gian học hành, vui chơi. Đêm hôm đó, tôi và chồng ôm nhau ngủ với niềm hy vọng rằng cuộc sống sẽ sang trang.

Ấy thế mà sáng hôm sau, điện thoại reo vang. Giọng mẹ chồng tôi c;ứng như đá, g;;ắt như hét giữa b;ão:

– “Tôi nghe nói hai đứa bán nhà được 4 tỷ đúng không? Mẹ m;ày đây đang gánh nợ cả họ hàng bên nội, giờ không đưa mẹ 3 tỷ thì coi như t–uyệt t-ình!”

Tôi còn tưởng bà đang đùa, cười kh;ẩy. Ai ngờ hôm sau, bà thật sự xuất hiện, xách túi bước vào nhà, đ-á dép l-oảng x-oảng, chỉ thẳng tay vào mặt tôi:

– “M/ày kh-ôn h-ồn thì đưa 3 tỷ ra đây! Nhà đó ngày xưa là tiền t/ao cho con trai t/ao mua, mày không có quyền giữ hết!”

Tim tôi như muốn nh;ảy ra ngoài, nhưng tôi giữ bình tĩnh, đặt cốc nước xuống bàn, đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt bà:

– “Mẹ ơi… tôi không biết mẹ cho con trai mẹ cái gì. Nhưng sổ đỏ đứng tên hai vợ chồng, tôi đóng góp 70% tiền xây, giấy tờ tôi giữ hết. Giờ mẹ muốn chơi trò é;p người dựa vào tình thân, tôi nói thẳng: bà còn non và xanh lắm để chơi với tôi.”

Bà ngh-ẹn lại, giọng g-ào lên:

– “M”ày m–ất dạy! Tao là mẹ chồng m;;ày đấy!”

Tôi đ-iềm tĩnh, không hề nh-úc nh-ích. Nhẹ nhàng, tôi đi vào phòng, lấy ra một tập giấy tờ cũ, bọc kỹ trong túi nilon, đặt xuống bàn:

– “Đây là chứng từ tất cả khoản tiền tôi đóng góp cho căn hộ cũ. Hợp đồng, hóa đơn, giấy chuyển tiền, tất cả đều ghi rõ. Bà muốn th-ử th-ách tôi sao?”

Mẹ chồng lúc này mới mặt t–ái m–ét, mồ hôi ch;;ảy như tắm. Hai đứa trẻ nhìn tôi rồi quay sang bà, có lẽ chúng cũng cảm nhận được sức nặng của sự thật.

Bà đứng đó vài phút, rồi bỗng gật đầu, giọng th;;ở d;;ốc:

– “Thì… thì… mẹ… mẹ xin lỗi, nhưng con trai mẹ… nó bảo mẹ…”

Tôi nh;;ếch mép cười, điềm tĩnh:

– “Xin lỗi là chưa đủ đâu ạ. Nếu bà còn định lặp lại trò é;;p buộc dựa vào tình thân, lần sau tôi sẽ công khai tất cả, để cả họ hàng biết ai đúng ai sai.”

Bà cúi đầu, lặng lẽ bước ra, còn hai đứa trẻ thở phào nhẹ nhõm. Tôi quay sang chồng, anh vẫn đứng bần thần:

– “Anh… em không ngờ mẹ anh lại… dữ thế.”

Tôi vỗ vai anh:

– “Thôi, mọi chuyện đã rõ. Giờ mình tập trung lo cho các con, căn hộ mới, và tương lai của gia đình. Ai muốn chơi trò ép buộc thì kệ họ. Chúng ta đã có đủ bằng chứng để tự bảo vệ mình.”

Nhìn lại căn phòng nhỏ, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, tôi thấy lòng mình thanh thản. Đúng là trải qua nhiều năm sống chung, đối diện với những trò áp đặt vô lý, tôi mới thấu hiểu: bình tĩnh, kiên cường và nắm chắc bằng chứng là vũ khí mạnh nhất.

Từ hôm đó, mẹ chồng tôi không dám can thiệp chuyện tiền bạc nữa. Thậm chí, ánh mắt bà nhìn tôi cũng có phần khác. Tôi nhận ra rằng, đôi khi trong gia đình, không phải cứ huyết thống hay tình thân là đủ để áp đặt. Sự công bằng, sự minh bạch và sự kiên quyết mới giúp chúng ta đứng vững.

Và trong lòng tôi thầm cười: còn non và xanh, nhưng nếu cứ thử thách tôi, chắc chắn sẽ không dễ dàng thoát được.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News