Mẹ tôi đã hơn bảy mươi, lưng đã c/òng, mắt đã m/ờ vừa dỗ vừa xúc từng thìa cháo cho cháu. Còn vợ tôi… lại ngồi trên ghế sofa, chân gác lên bàn, tay lướt điện thoại, miệng cười đùa
Trong đầu tôi, từng cơn n/óng b/ốc lên. M/áu như d/ồn hết lên đỉnh đầu. Tôi q/uát lớn, đến mức chính mình cũng thấy tiếng mình lạ lẫm:
“Bà lão thế kia mà vẫn phải bế con cho cô à? Còn cô thì ngồi đó cười đùa? Cô coi mẹ tôi là người ở hay sao?!”
Vợ tôi chỉ ngước lên nhìn tôi một giây, ánh mắt l;ạnh l;ẽo, rồi lại cúi xuống màn hình điện thoại, chẳng nói một lời.
Trong cơn g;;iận đ;;iên c;;uồng, tôi quay sang mẹ:
“Mẹ về quê đi! Mai con đưa mẹ về! Để xem không có mẹ thì cô ta nuôi con bằng cách nào!”
Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt rất buồn, nhưng vẫn cố nở một nụ cười hiền:
“Thôi, mẹ ở đây giúp con cũng được mà…”
Nhưng lúc ấy, tôi chẳng còn nghe thêm được gì nữa.
Tối hôm đó, tôi để mặc mọi thứ, v/ùi mình vào điện thoại, vào công việc, coi như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có tiếng bước chân của mẹ trong đêm khuya, tiếng thìa khua nhẹ vào cốc sữa, và tiếng ru con đều đều trong bóng tối.
Sáng hôm sau, tôi đi làm trong tâm trạng vẫn còn u u/ất, nhưng sâu thẳm trong lòng lại thấy có gì đó không yên.
Khoảng gần 10 giờ, điện thoại tôi r/ung lên liên tục. Là số của một người hàng xóm.
“Alo?” – tôi nhấc máy, giọng thiếu k/iên nh/ẫn.
Ở đầu dây bên kia là tiếng nói h//ốt h//oảng:
“Về đi, về ngay đi… ngoài nhà anh đông người lắm rồi…”
Tôi chưa kịp hỏi thêm thì điện thoại đã tắt.
Một cảm giác l;;ạnh chạy dọc s;ống l;ưng. Tôi phóng xe về nhà, lòng bàn tay toát mồ hôi. Từ xa, đã thấy cổng nhà mình đông nghịt người, hàng xóm, người quen, thậm chí cả những người tôi không quen mặt, đứng tụ thành từng nhóm xì xào.
Tim tôi như muốn vỡ ra.
Tôi chen qua đám đông, bất chấp mọi tiếng gọi, lao thẳng vào trong nhà.
Trong phòng, mẹ tôi nằm im trên giường. Khuôn mặt bình thản lạ thường, như thể chỉ đang ngủ một giấc ngủ rất sâu. Trên bàn cạnh giường, là bát cháo nguội chưa kịp ăn hết, và một cốc nước đã vơi đi một nửa.
Vợ tôi ngồi ở góc phòng, hai mắt đỏ hoe, ôm chặt đứa con vào lòng.
Khoảnh khắc ấy, chân tôi khuỵu xuống.
“Tại sao?” – tôi thều thào – “Sao lại như thế này?”
Một người hàng xóm nghẹn ngào:
“Bà ấy lên cơn đau tim từ sáng sớm. Cô ấy gọi cấp cứu, nhưng… không kịp nữa rồi.”
Tôi quay sang nhìn vợ mình, như một kẻ mộng du.
“Tại sao không gọi tôi?”
Nước mắt lăn dài trên gương mặt vợ tôi:
“Mẹ bảo đừng gọi anh… Mẹ bảo: ‘Để nó yên tâm làm việc… cả đời mẹ đã làm phiền nó đủ rồi…’”
Câu nói đó như một nhát dao cắm thẳng vào tim tôi.
Đủ rồi sao?
Cái người đàn bà đã sinh ra tôi, nuôi tôi, rồi về già vẫn lặng lẽ chăm sóc cháu nội, vẫn lo cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ… lại nghĩ rằng mình là một sự phiền phức?
Tôi nhớ lại ánh mắt buồn của mẹ tối qua. Nhớ lại tiếng nói nhỏ nhẹ: “Thôi, mẹ ở đây giúp con cũng được mà…”. Nhớ lại bàn tay run rẩy vẫn cố vỗ về đứa cháu nhỏ.
Còn tôi thì sao?
Tôi đã hét vào mặt mẹ, đòi đuổi mẹ về quê, chỉ vì một cơn tức giận nhất thời…
Tôi quỳ xuống bên giường, nắm lấy bàn tay đã dần lạnh đi ấy, nước mắt không sao ngừng được.
“Mẹ ơi… con xin lỗi…”
Nhưng mẹ không thể nghe thấy nữa rồi.
Lúc ấy, tôi mới thấy chiếc điện thoại của vợ vẫn đang mở trên bàn. Tôi nhìn vào, chết lặng.
Trên màn hình là một tin nhắn chưa kịp gửi cho tôi:
“Em định lát nữa sẽ nhờ mẹ nghỉ ngơi một chút rồi mới gọi anh về ăn cơm. Em không hề bỏ mặc mẹ như anh nghĩ…”
Tôi chết đứng.
Thì ra, nụ cười lúc tôi về nhà hôm qua… là vì vợ tôi vừa đặt được một công việc làm thêm online để có thêm tiền thuê người giúp việc cho mẹ đỡ vất vả. Tin đó, cô ấy còn chưa kịp nói với tôi.
Còn tôi, lại vội vàng kết tội, vội vàng lên án, và buông ra một câu nói tàn nhẫn nhất với người đã hy sinh cả cuộc đời cho tôi.
Ngoài sân, tiếng người vẫn ồn ào. Trong căn phòng, chỉ còn lại tôi, vợ, và một người mẹ đã lặng lẽ rời đi… cùng với tất cả những lời xin lỗi mãi mãi không thể nói thành lời.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không quên được hình ảnh tối qua.
Một người mẹ già, bế cháu, xúc từng thìa cơm… trong khi người con trai đứng đó, tràn đầy giận dữ.
Phải mất cả đời, có lẽ tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình.