×
×

Mẹ từ Thanh Hóa lặn lội lên chăm tôi suốt ba tháng, ngày bà chuẩn bị về, tôi lén dúi vào tay bà 500 nghìn… nào ngờ chồng tôi lại xuất hiện khoảnh khắc đó thật KINHKHUNG

“Cô c–oi th–ường tôi đến thế à? Mẹ cô lên đây mà chỉ đưa có 500 nghìn, làm nh–ục cả nhà này à?” Tôi chưa kịp phản ứng thì tay anh đã t;;á;t th–ẳng vào má tôi,  n-ước m–ắt tr;ào ra.

Mẹ tôi  đứng bên cạnh, r-un r-ẩy ôm túi quần áo, mắt mở tròn, chẳng nói được gì. Trước đó, mẹ tôi đã lặn lội từ Thanh Hoá lên chăm tôi suốt ba tháng ở cữ. Mỗi sáng bà dậy từ 5 giờ, đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, tắm rửa cho cháu, tối đến thì ru con tôi ngủ. Tôi chỉ cần ôm con, thi thoảng nhìn mẹ, hít hà mùi sữa thơm trên áo bà, lòng tr-ào lên cảm giác biết ơn không nói nên lời.

Ngày hôm nay, mẹ chuẩn bị về quê. Tôi lén dúi vào tay bà 500 nghìn đồng, gọi là tiền vé xe. Biết mẹ sẽ lắc đầu từ chối, nhưng tôi vẫn muốn bà có chút tiền phòng thân, trong lúc trời rét, đường xá l-ầy l-ội.

Vậy mà, khoảnh khắc ấy… chồng tôi xuất hiện như một cơn bão. Mặt đỏ gay, tay nắm chặt, giọng gầm lên:
– “Cô c–oi th–ường tôi đến thế à? Mẹ cô lên đây mà chỉ đưa có 500 nghìn, làm nh–ục cả nhà này à?”

Tôi ngồi b;ệt xuống , tim đ-ập r-ộn r-àng, mắt nh-òe l-ệ. Mẹ tôi lùi lại vài bước, vừa r-un vừa ôm túi quần áo, như sợ rằng cú tát ấy sẽ lại nhắm vào bà. Tôi tưởng chừng muốn h-ét lên, gọi cả họ hàng ra chứng kiến, nhưng tiếng nói ngh–ẹn trong cổ họng.

Chồng tôi bước tới, giọng vừa giận vừa b-ối r-ối:
– “Tôi… tôi chỉ sợ mẹ cô buồn. Sợ mẹ cô nghĩ nhà mình k–eo kiệt. Thôi, đừng hiểu lầm…”

Tôi nhìn anh, ánh mắt vừa h-oang m-0ang vừa b-ức x-úc. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, cho tới khi mẹ tôi đã lên xe về quê thì khoảng 2 tiếng sau điện thoại reo vang. Bên kia là tiếng khóc n;;ức n;;ở của họ hàng dưới quê báo tin
– “Chị ơi… mẹ chị… bị tai nạn… đang nằm viện…”

Tim tôi như ngừng đập. Tất cả giận dữ, bối rối, cả nỗi xót xa bỗng hóa lặng yên. Hóa ra, cú tát hôm ấy, hành động dữ dội của chồng, xuất phát từ lo lắng và tin dữ từ quê, chứ không phải sự quá quắt vô lý.

Nhưng nhìn mẹ tôi vội vã bước ra cửa, dáng gầy gò, áo váy lấm lem đất cát miền núi, tôi vẫn thấy lòng thắt lại. Tiền 500 nghìn là nhỏ, nhưng tình cảm tôi dành cho mẹ, ba tháng thức trắng chăm sóc con, không gì đo đếm nổi.

Tôi nhìn anh, lòng vừa giận vừa hiểu. Một phần tôi vẫn thấy tổn thương vì cú tát, nhưng phần khác nhận ra rằng, đôi khi xung đột sinh ra từ tình thương, từ nỗi lo chưa kịp bày tỏ.

Mẹ tôi đi rồi, căn nhà trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng con khóc váng trong tay tôi. Tôi ngồi xuống, nhìn con, tự nhủ: trong gia đình, một khoảnh khắc hiểu lầm cũng đủ để làm tổn thương nhau. Nhưng cũng chính những khoảnh khắc ấy, nếu bình tĩnh nhìn lại, sẽ giúp ta thấu hiểu và quý trọng tình cảm của nhau hơn.

Tối hôm ấy, tôi nằm bên con, nước mắt trôi trên gối, nghĩ về ba tháng qua: những ngày mệt nhọc, những bữa cơm nóng hổi, những cái ôm trìu mến của mẹ. Tôi tự nhủ, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, nhưng tình cảm, sự hy sinh và sự quan tâm mới là thứ giá trị không gì đo đếm nổi. Và đôi khi, cú tát ấy, dù đau đớn, lại là lời nhắc nhở về sự quan tâm, trách nhiệm và lòng thương trong mỗi thành viên trong gia đình.

Sáng hôm sau, tôi gọi điện về quê. Mẹ đã ổn, giọng bà vẫn ấm áp:
– “Con gái à, mẹ chỉ cần thấy con khỏe mạnh, cháu ngoan là mẹ vui rồi. Tiền bạc là thứ nhỏ bé thôi, đừng nghĩ nhiều.”

Nghe mẹ nói, lòng tôi nhẹ bỗng. Tôi nhận ra, trong gia đình, sự thấu hiểu và tình yêu thương quan trọng hơn bất cứ chuyện tiền bạc hay hiểu lầm nào. Và trong từng giây phút bình dị ấy, đôi khi những cú sốc, những xung đột… lại chính là cách để tình cảm được khẳng định, và trái tim con người được chạm đến sâu hơn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News