“Mỗi ngày tôi chỉ được 70 nghìn đi chợ,” tôi nghĩ thầm, tay r-un khi xếp từng tờ tiền vào ví nhỏ. Cái cảm giác t-ủi th-ân, nh;;ục nh;;ã không sao tả nổi. Tôi đã quen với việc tự nhủ: “Chắc vậy là đủ cho gia đình ăn no, đừng th-am l-am thêm.” Nhưng trong lòng, n-ước m-ắt cứ ch-ực r-ơi mỗi khi nhìn chồng và mẹ chồng ăn uống.
Hôm đó, mẹ chồng từ quê lên chơi. Tim tôi đập r-ộn r-àng, nghĩ: “Chắc hôm nay được ông ấy nới tay, tôi sẽ làm mâm cơm tươm tất, đầy đặn hơn một chút.” Quả thật, khi tôi cầm tiền đi chợ, chồng tôi nói:
– “Thôi, hôm nay cho thêm 50 nghìn, làm mâm cơm cho mẹ t-ươm t-ất.”
Tôi mừng rỡ, lòng rộn ràng, l-én đi mua thêm mớ rau non, ít thịt, vài con cá tươi để bày biện cho mâm cơm “đầy đặn”. Trong đầu, tôi cứ tưởng tượng mẹ chồng sẽ nhìn vào mâm cơm, mỉm cười hài lòng, và tôi sẽ được một chút công nhận.
Về đến nhà, tôi bắt đầu bày biện từng món: canh rau dền nấu tôm, đĩa thịt xào, vài món rau luộc, mâm cơm nhìn có vẻ đầy đặn hơn hẳn mọi ngày. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tự hào nhỏ nhoi len lỏi trong tim.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả s-ụp đ-ổ.
Chồng tôi bước vào, mặt đ-ỏ gay, mắt nhìn mâm cơm như muốn ph-át h-ỏa. Chưa kịp tôi mời, anh ta l-ao tới… đ;;ạp tung cả mâm cơm.
Tô canh v-ăng t;;ung t;;óe, đĩa rau bay xuống nền nhà, cá n-át b-ét, nước sốt b//ắn khắp sàn. Tôi đứng ch-eet lặng, tay r-un b-ần b-ật, mắt ng;ấn l-ệ, miệng như t-ê c-ứng, đến mức tưởng như muốn nh;ảy ra khỏi l;ồng ngực.
Anh ta g/ằn giọng, từng từ từng chữ c/ắt vào tim tôi:
– “Tôi cho tiền thế nào thì tiêu thế ấy! Ai cho cô tự ý mua thêm? Cô muốn ph/ung ph/í để tôi v/ác nợ à?”
Không khí trong nhà đ/ặc q/uánh, ngh-ẹt th-ở. Tôi chỉ biết ôm mặt, tim như muốn n-ổ t-ung, vừa x-ấu h-ổ vừa u-ất ngh-ẹn. Cả căn phòng, chỉ có tiếng thở d-ồn d-ập, tiếng khóc n-ín ngắn, và tiếng mâm cơm v;;ăng xuống nền nhà.
Tôi tưởng rằng mẹ chồng sẽ đứng lên b-ênh tôi. Nhưng đúng lúc đó, bà h;ắng g;iọng, tay đ;ập mạnh xuống bàn, đứng thẳng dậy… và chỉ thẳng vào mặt con trai. Tôi ngh-ẹt th-;ở, nghĩ: “Cuối cùng, mẹ sẽ đứng về phía tôi!”
Nhưng lời bà nói khiến tôi l;ạnh g;;;áy:
– “Đúng rồi! Ai cho anh tự ý tiêu tiền nhà mà không nói với vợ? Hãy để cô ấy làm chủ chi tiêu của mình, tôi chẳng muốn can thiệp!”
Tôi đứng sững, mắt tròn xoe, không tin vào tai mình. Chồng tôi tái mặt, lúng túng, không ngờ mẹ lại lật mặt một cách chóng vánh như vậy.
Và chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra: tất cả những năm tháng tủi nhục, những bữa cơm trống rỗng, những lần tôi loay hoay với 100 nghìn đồng, giờ đây, quyền lực của mẹ chồng – người mà tôi từng tưởng luôn đứng về phía con trai – đã trở thành lá bài cứu rỗi tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kìm nước mắt. Chồng tôi, vẫn còn bực tức, bước đến mâm cơm đổ nát, cố gắng nhặt từng miếng cá, từng chiếc rau, nhưng tôi thấy trong ánh mắt anh, vừa sợ vừa hối hận.
Tôi, trong khoảnh khắc ấy, bỗng thấy một sức mạnh kỳ lạ lan tỏa. Tôi nói, giọng run run nhưng đầy quyết tâm:
– “Đúng vậy, từ nay xin mẹ cho con được tự chủ việc đi chợ. Con sẽ biết cách chi tiêu sao cho vừa đủ, vừa đảm bảo mâm cơm ngon, mà không ai phải phàn nàn.”
Mẹ chồng gật, ánh mắt nhìn tôi có chút dịu đi, như thể thầm nhắn nhủ: “Con gái, giờ là lúc con tự đứng lên.”
Chồng tôi, đỏ mặt, lúng túng, lắp bắp:
– “Anh… anh xin lỗi… em…”

Nhưng tôi không cần lời xin lỗi. Tôi bước tới, nhặt những mảnh rau còn sót lại, gom lại từng miếng, từng đĩa, bày lại trên bàn. Tôi cảm thấy tự hào một cách lạ thường. Một bữa cơm đầy rau, đầy thịt, nhưng chứa cả sự tự chủ, lòng can đảm và sự công nhận từ mẹ chồng.
Và rồi, mẹ chồng tôi nhìn tôi, nở nụ cười hiếm hoi:
– “Từ nay, con tự quyết việc của mình. Mẹ tin con.”
Căn nhà trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng nước sốt nhỏ giọt, tiếng thở dồn dập và tim tôi đập rộn ràng. Tôi nhận ra một điều: đôi khi, sức mạnh không đến từ tiền bạc hay quyền lực, mà đến từ việc dám đứng lên, dám làm chủ, và dám đối mặt với những người từng khiến bạn tủi thân.
Ngày hôm đó, tôi học được bài học quan trọng: không phải tiền mới tạo ra mâm cơm đầy, mà là lòng can đảm, sự kiên định, và việc biết đứng lên cho chính bản thân mình. Và tôi, từ hôm ấy, không còn sợ 100 nghìn đồng mỗi ngày, vì tôi biết cách biến nó thành điều quý giá nhất: quyền lực của sự tự chủ.