Mỗi tháng tôi l;;én l;;út biếu bố đẻ 3 triệu, em chồng nghe l;;ỏm được liền mách với mẹ chồng tôi, bà v;;ùng v;;ằng làm om nhà cửa lên đòi họp gia đình,.
Từ ngày lấy chồng, tôi vẫn luôn tự dặn mình ba chữ: im lặng – nhẫn nhịn – ch;ịu đ;ựng.
Bố tôi b-ệnh đã lâu. Tuổi già kéo theo đủ thứ bệnh vặt, tháng nào cũng cần tiền thuốc, tiền tái khám. Tôi làm dâu, không muốn ông thua kém bạn bè, không muốn ông phải chìa tay xin xỏ ai, nên mỗi tháng lại l;;én gửi biếu bố 3 triệu, coi như chút lòng hiếu thảo của đứa con gái đi lấy chồng.
Tôi không nói với mẹ chồng. Không phải vì g;iấu gi;ếm điều x-ấu, mà vì tôi hiểu, có những việc, càng nói ra càng thành chuyện.
Thế nhưng, đời này làm gì có cái gọi là “bí mật hoàn hảo”.
Một buổi trưa, khi tôi đang gọi điện cho bố ở góc sân sau, con em chồng vô tình đi ngang qua. Nó không nói gì, chỉ liếc nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu rồi b/ỏ đi. Tôi cũng không để tâm.
Chiều hôm đó, khi tôi vừa đi làm về, chưa kịp thay bộ áo dính đầy mùi dầu mỡ, đã nghe tiếng mẹ chồng vang lên từ trong nhà:
– “Vào đây! Vào đây ngay cho tôi!”

Bà đứng giữa phòng khách như một vị quan tòa, mặt đ;ỏ g;ay, tay ch;ống n;ạnh:
– “Cô ăn cơm nhà này, tiêu tiền nhà này mà lại đi nuôi nhà khác là sao hả con dâu?”
Tim tôi thlắt l;ại.
Con em chồng đứng sau lưng bà, ánh mắt thấp thoáng vẻ hả hê của một người vừa ném được quả bom vào im lặng.
– “Cô tưởng tôi không biết à? Mỗi tháng cô âm thầm gửi tiền cho bố cô tận 3 triệu! Vậy tiền đấy là của ai? Không phải tiền chồng cô làm ra sao?” – mẹ chồng tôi g;ằn từng chữ.
Cả căn nhà bỗng chốc đầy những tiếng xì xào. Chú, thím, anh em họ bên chồng cũng được gọi tới, nói là “họp gia đình cho ra lẽ”.
Tôi không khóc. Cũng không biện minh.
Tôi chỉ xin phép xuống bếp, nói rằng: “Con xin chuẩn bị bữa cơm cho mọi người rồi mình nói chuyện cũng chưa muộn”.
Không ai biết, lúc ấy, tôi đã quyết định một việc có thể thay đổi cả vị thế của mình trong căn nhà này.
Tôi không nấu cao lương mỹ vị. Cũng không làm mâm cỗ cầu kỳ để lấy lòng.
Mâm cơm hôm đó chỉ có duy nhất một món: phao câu gà. Nhưng là loại ngon nhất, được chọn lọc từng miếng một.
Khi tôi bưng mâm cơm lên và đặt xuống giữa bàn, cả nhà nhìn nhau, ai cũng nhăn mặt.
– “Sao em lại nấu có mỗi… món này?” – chồng tôi hỏi, giọng đầy b;;ối r;;ối.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt từng người trong căn phòng.
Tôi cười nhạt và nói đúng một câu:
– “Vì con gà dù đi đâu, dù bay cao hay thấp, phao câu của nó vẫn luôn hướng về nơi nó sinh ra.”
Không khí đông cứng lại.
Mẹ chồng tôi nhíu mày không hiểu. Chú thím ngồi lặng đi, bỗng không còn sự hả hê ban đầu.
Tôi tiếp:
– “Bố con sinh ra con, nuôi con lớn, cho con đôi cánh để bay về đây làm dâu nhà mình. 3 triệu mỗi tháng không phải là tiền của nhà này, mà là phần lương con tự làm thêm vào ban đêm, tự tiết kiệm từng đồng sau khi đã lo đủ cho gia đình chồng.”
Tôi nhìn sang chồng:
– “Con chưa từng để anh thiếu một bữa ăn, chưa từng để nhà mình chậm một khoản nào. Nhưng con không cho phép mình trở thành đứa con bất hiếu.”
Căn phòng nặng nề đến nghẹt thở.
Đúng 10 phút sau, khi mọi người vẫn còn đang ngồi trong sự im lặng ấy, có tiếng chuông điện thoại vang lên. Là của chồng tôi.
Anh nghe máy. Rồi sắc mặt anh thay đổi hẳn.
Đầu dây bên kia… là bệnh viện nơi bố tôi tái khám hàng tuần.
Họ thông báo rằng bố tôi vừa ngất trong lúc xếp hàng chờ phát thuốc vì đã mấy hôm nay không đủ tiền mua thuốc tim, phải chia liều uống dần.
Cả căn nhà chết lặng.
Mẹ chồng tôi buông đũa xuống bàn. Bà nhìn sang tôi, ánh mắt từ giận dữ chuyển thành sững sờ.
– “Con… vẫn gửi tiền đều đặn chứ?” – bà nhỏ giọng hỏi.
Tôi gật đầu:
– “Dạ, tháng nào con cũng gửi. Chỉ là tháng này con về quê chậm hai ngày…”
Không ai nói thêm câu nào.
Không khí “họp tội” lúc nãy biến mất, nhường chỗ cho thứ cảm xúc khó gọi tên — vừa áy náy, vừa xấu hổ, vừa lặng lẽ suy ngẫm.
Một lúc sau, mẹ chồng tôi đứng dậy, đi vào phòng rồi quay ra, đặt trước mặt tôi một xấp tiền:
– “Từ nay, mỗi tháng mẹ gửi thêm 2 triệu. Không phải cho bố con, mà là cho cả chữ HIẾU của con.”
Bữa cơm hôm ấy, không ai ăn hết mâm.
Nhưng đó là lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình thật sự được nhìn nhận đúng nghĩa trong gia đình này.
Và cũng có lẽ là lần cuối cùng, người ta dám coi việc tôi giúp đỡ bố mình… là một cái “tội”.