65 tuổi. Người ta nói tuổi này chỉ nên đọc sách, chăm cây, dưỡng già, chăm cháu… Nhưng tôi thì… lại mang bầu.
Trước khi mọi chuyện xảy ra, tôi là kiểu phụ nữ “tưởng như chẳng còn gì phải b;;uồn”:
Một tiệm kim hoàn đông khách, một nhà 4 tầng ngay mặt phố, và tiền tiết kiệm đủ để sống a;;n nh;;àn đến cuối đời.
Sau hai lần đ-ổ vỡ, tôi nghĩ tình yêu chắc không còn cửa quay lại với mình. Thế rồi cậu ấy xuất hiện—như kiểu ông trời gửi xuống một đứa trẻ ấm áp để d-ọn bớt c-ô đ-ơn của tôi.
Cậu ấy kém tôi 37 tuổi.
Nhân viên mới, ít nói, lễ phép, lại hay để ý đến từng chi tiết nhỏ: rót giúp ly nước, nhắc tôi uống thuốc, lấy hộ cái ghế, che mưa mỗi khi tôi ra tiệm.
Tôi nghĩ: “Trẻ như vậy, chắc nó diễn thôi”.
Nhưng một năm trời, cậu ấy vẫn vậy—kiên nhẫn, chân thành, đứng về phía tôi trước lời d-ị ngh-ị của thiên hạ. Và rồi chúng tôi cưới nhau.
Tôi đã tin… lần này mình sẽ hạnh phúc.
Tin đến mức chẳng xem tuổi tác là gì.
Hai năm trôi qua, tôi sống nhẹ nhàng, bình yên, cho đến đúng hôm ấy—tôi phát hiện mình có thai.
Một người đàn bà đã gần 70 tuổi… cầm kết quả siêu âm mà tay run như thiếu nữ vừa biết mình sắp làm mẹ.
Bác sĩ c;;ảnh b;;áo: h-uyết á-p, t-im mạch, nguy cơ t;;ai b;iến, trăm thứ kêu tôi b-ỏ th-ai.
Nhưng tôi không làm được.
Tôi nhìn chồng còn trẻ, nghĩ đến dòng họ nhà anh cần người nối dõi.
Tôi nhớ những lời x-ì x-ào sau lưng mình:
– “Bà già này giữ trai trẻ, chứ đ;;ẻ đ;;ái gì nổi!”
– “Tiền nhiều quá nên nó ham thôi!”
Tôi quyết giữ con.
Tôi tẩm bổ từng chút.
Và rồi đúng tháng thứ 3, mọi thứ v;;ỡ n;;át.
Chồng tôi đang tắm, điện thoại anh cắm sạc ngay bàn.
Nó sáng lên.
Tin nhắn từ một cái tên nghe lạ q-uắc:
“Tối qua vẫn còn l;;ưu l;;uyến lắm nha ông xã ”
Tôi mở ra xem.
Cả một cuộc trò chuyện m;;ật ng;;ọt, tr;;ơ tr;;;ẽn. đã nói lên tất cả…. hoá ra là

Một cô gái trẻ hơn tôi gần 40 tuổi.
Gọi chồng tôi là “ông xã”.
Gửi ảnh giường chiếu.
Xưng hô như vợ chồng thật sự.
Tôi không khóc.
Thậm chí không thấy giận.
Chỉ… lạnh.
Lạnh đến mức tôi biết mình sắp làm một chuyện… không ai ngờ tới.
Tôi đổi tên số điện thoại cô ta trong máy chồng thành “MẸ”.
Ừ, bạn không nghe nhầm đâu.
Không phải “anh thợ điện lực”, không phải tên giả. Tôi đổi thẳng thành MẸ.
Và chưa hết…
Tôi dùng điện thoại mình, nhắn cho ả một câu, y chang giọng chồng:
“Anh nhớ em quá, tối nay lại gặp nhau nhé. Anh không chịu nổi nữa rồi.”
Tôi gửi, tắt máy, rồi lên giường ôm bụng nằm ngủ như chưa có gì xảy ra.
6 GIỜ SÁNG HÔM SAU…
Bạn ơi, đúng cái giờ người ta còn đang ngáp ngủ ấy, điện thoại chồng tôi reo liên tục.
Reng… reng… reng…
Tên người gọi hiển thị rõ ràng: MẸ.
Anh ta chạy ra nghe mà mặt trắng bệch.
Tôi thì nằm im, nhắm mắt nghe từng tiếng “Alo, alo, alo…”.
Có lẽ bên kia—cô bồ—đang hoảng loạn vì sao tin nhắn mùi mẫn lại hiện tên “MẸ”.
Chồng tôi cuống cuồng, run như gặp ma.
Tôi bật dậy, hỏi nhẹ nhàng như rót mật:
– “Sao mẹ gọi sớm vậy anh?”
Anh ta nhìn tôi, rồi nhìn cái tên “MẸ” trên màn hình, rồi tắt máy cái cụp.
Mặt xanh mét.
Tôi hỏi tiếp, giọng ngây thơ:
– “Mẹ gọi chắc có việc gấp? Để em gọi lại cho.”
Tôi chưa kịp chạm vào điện thoại thì anh ta giật phắt lại như cướp.
Miệng lắp bắp:
– “K-không… chắc mẹ… gọi nhầm…”
Tôi ngó anh một cái, rồi đứng dậy đi đánh răng.
Không một lời trách.
Không một cái lườm.
Nhưng tôi biết anh đang cháy ruột cháy gan.
Ngay sáng hôm đó, anh ta biến mất khỏi nhà gần 3 tiếng để “đón mẹ đi khám bệnh”.
Tôi cười.
Vì tôi biết—anh ấy đi chữa cháy với cô bồ.
TÔI KHÔNG KẾT THÚC Ở ĐÓ
Buổi tối hôm ấy, chồng tôi bắt đầu thay đổi 180 độ:
Cơm tôi chưa kịp bưng ra đã chạy ra bếp bưng hộ.
Tôi mệt muốn nằm thì đỡ tôi lên giường.
Điện thoại thì dán pass mới, ôm như báu vật.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn.
Bạn biết không? Cái cảm giác đau nhất không phải khi phát hiện bị phản bội.
Mà là khi nhìn người đàn ông mình chấp nhận mọi rủi ro để sinh con cho… cố bảo vệ một bí mật rẻ tiền.
Tối đó tôi gọi chồng lại, nói nhẹ như gió:
– “Anh yên tâm. Em biết tất cả rồi.”
Anh ta cứng đờ.
Tôi tiếp:
– “Em không đánh ghen. Không làm loạn. Em chỉ giữ đứa con. Còn lại, tùy anh chọn.”
Chồng tôi ú ớ, xin lỗi, than do “bị dụ dỗ”, “lỗi lầm nhất thời”, “chỉ vui chơi”, “vẫn thương em”…
Tôi nghe, mà chỉ thấy mệt.
68 tuổi, mang bầu, mệt lả từng ngày… mà người mình tin tưởng nhất lại dành trái tim cho cô gái trẻ.
Tôi không cần đánh ghen.
Tôi chẳng cần nói với ai.
Chỉ cần một cái đổi tên trong danh bạ, anh ta tự nhìn rõ bản thân mình rồi.
VÀ GIỜ ĐÂY…
Tôi kể cho bạn nghe không phải để than.
Mà để bạn biết:
Phụ nữ dù bao tuổi, dù già hay trẻ, cũng không bao giờ đáng bị phản bội.
Đừng nghĩ hy sinh là sẽ giữ được ai.
Đừng nghĩ mình không còn quyền yêu thương bản thân.
Tôi vẫn giữ đứa con.
Vẫn sống.
Và tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ—cả tinh thần lẫn tài chính—để nếu một ngày người đàn ông ấy không chọn gia đình này nữa…
Tôi vẫn sẽ vững như chính căn nhà 4 tầng mà tôi tự tay dựng lên.
Bạn ơi, đừng bao giờ quên:
Phụ nữ có thể mềm, nhưng không bao giờ yếu.