×
×

Mượn điện thoại chồng để nhắn mời chị học cùng sang ăn cơm, nhưng nhìn nội dung đáp lại mà tôi chân tay r;;ụng r;;ời. tôi chỉ nhắn lại 1 câu — 5 phút sau chị ấy cầm cả túi quà lớn sang nhà, q;;uỳ x;;uống xin lỗi…

Mượn điện thoại chồng để nhắn mời chị học cùng sang ăn cơm, nhưng nhìn nội dung đáp lại mà tôi chân tay r;;ụng r;;ời. tôi chỉ nhắn lại 1 câu — 5 phút sau chị ấy cầm cả túi quà lớn sang nhà, q;;uỳ x;;uống xin lỗi…

Sáng hôm đó, trời vừa hửng nắng, tôi đã tung tăng đi chợ từ sớm. Được ngày rảnh rang, với lại chồng mới đưa tiền hôm qua, tôi quyết định làm một bữa “đại tiệc hải sản” cho cả nhà đổi vị.

Nào là tôm hùm bóng đỏ, cua hoàng đế to bằng hai bàn tay, mực trứng tươi rói, cá hồi phi lê… Tôi hí hửng đến mức người bán hàng còn trêu:
“Chồng thưởng lớn hay trúng số mà mua dữ vậy em?”

Tôi cười, nghĩ bụng: “Hôm nay mình làm mâm cơm thật đẹp, thật vui. Mời chị Lan – chị học cùng đại học, cũng là chị th;;ân th;;iết của chồng – sang ăn chung cho xôm tụ.”
Chị ấy vẫn hay qua lại, vui vẻ hòa đồng, tôi quý lắm.

Về đến nhà, tôi vừa chế biến vừa bật nhạc, lòng vui phơi phới. Lúc định nhắn mời chị Lan thì mới nhớ điện thoại để quên trong phòng. Chồng lại đang chạy đi mua đồ, máy anh để ngay trên bàn.

Tôi tiện tay cầm điện thoại của chồng, nhắn cho chị Lan:

“Chị rảnh thì sang ăn cơm nha, hôm nay em làm toàn hải sản ngon lắm.”

Tôi tưởng chỉ là lời mời lịch sự. Ai ngờ… chưa đầy một phút sau điện thoại r;;ung lên.
Tin nhắn được gửi đến, nhưng nội dung… không phải dành cho tôi.

Tôi vừa mở ra, tim lập tức rơi x;;uống đ;;áy.

Đúng là chị Lan trả lời.
Nhưng chị không trả lời tôi.
Chị trả lời CHỒNG TÔI.

Và dòng tin nhắn đó… đ;;âm th;;ẳng vào lòng ng;;ực:

“Anh nói là sớm muộn gì cũng giải quyết xong với vợ. Em chờ anh m;;ệt lắm rồi… Sao còn để cô ấy rủ em sang ăn cơm như chẳng có gì vậy? Em không chịu nổi nữa.”

Tôi ch;;eet lặng.
Mắt tôi nh;;òe đi, miệng đ;;ắng lại, tay r;;un đến mức điện thoại s;;uýt rơi.

Không phải “chị chồng”, không phải “chị họ”, không phải ai xa lạ.
Mà là chị họ của chồng, người mà tôi luôn tin tưởng, luôn niềm nở tiếp đón.
Một người phụ nữ từng gắp thức ăn cho tôi, ôm con tôi, khen tôi “khéo vun vén”.

Tất cả hóa ra là… một màn kịch.

Tôi nhắn lại đúng 1 câu. Chỉ 1 câu thôi.

Cơn g;;iận như s;;óng tr”ào nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh lạ thường.
Tôi bấm lại một tin nhắn, gửi thẳng từ máy chồng đến chị Lan:

“Chị cứ sang nhà tôi nói chuyện cho rõ. Tôi đang chờ.”

Gửi xong, tôi đặt điện thoại xuống như đặt một quả bom.

Chỉ 5 phút sau —
Tiếng chuông cửa vang lên liên tục, d;;ồn d;;ập như người m;;ất h;;ồn.

Khi mở cửa, tôi không tin nổi vào mắt mình…

Chị Lan đứng trước cửa.
Tóc rối, mặt tái xanh. Tay run run cầm một túi quà lớn, nhưng thứ khiến tôi s;;ốc nhất là…

Chị quỳ xuống ngay trước mặt tôi, bật khóc nức nở:

“Em xin lỗi… chị xin lỗi… Chị bị cảm xúc nhất thời… chị không đáng để em tôn trọng như vậy. Đừng bỏ anh Huy… Là do chị… chị sai rồi…”

Hàng xóm đi ngang nhìn sang, còn tôi thì đứng sững, vừa đau vừa cay.

Tôi không khóc. Tôi chỉ nói một câu mà khiến chị ấy càng cúi gằm xuống:

“Chồng tôi đang trên đường về. Chị muốn nói gì thì chờ anh ấy về cùng nói.”

Chị Lan khóc đến mức makeup trôi hết.
Túi quà trên tay rơi xuống, nghe “bịch” một cái — bên trong là hộp yến, rượu ngoại, và cả một lá thư… có vẻ như chị viết cho chồng tôi từ trước.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News