Nếu không phải chính tay tôi nhận từng cọc tiền ấy, tôi cũng không tin nổi con trai mình có thể đều đặn gửi về 30 triệu đồng mỗi cuối tháng.
Đứa con mà suốt 12 năm ngồi trên ghế nhà trường, giáo viên chán chẳng buồn gọi tên. Thi cấp 3 thì tr-ầy tr-ật. Thi đại học thì tr-ượt th-ẳng c-ẳng. Bằng cấp không, nghề nghiệp không. Ngoài cái thân cao l-êu ngh-êu và ánh mắt lúc nào cũng như n-é tr-ánh, nó chẳng có gì khiến tôi tin rằng nó có thể kiếm ra số tiền mà người ta phải làm q-uần q-uật cả năm ở quê mới thấy.
Vậy mà… cuối mỗi tháng, đúng ngày, đúng giờ, điện thoại tôi “ting” một cái. 30.000.000 đồng. Không thiếu. Không thừa. Kéo dài suốt hai năm.
Lúc đầu, tôi h-oảng. Tôi tưởng nó c/ư.ớp, nó buôn hang c;âm, nó làm xã h-ội đ-en. Nhưng mỗi lần hỏi, nó chỉ trả lời c;ụt l;ủn:
— Con làm online. Việc nhẹ, tiền đều. Mẹ cứ tiêu, đừng hỏi nhiều.
Có tiền, bố nó xây lại được cái nhà d;ột. Hàng xóm bắt đầu đổi thái độ. Người ta nhìn tôi khác đi. Không còn là “con bà ấy học d;;ốt lắm” mà trở thành “thằng Hải giỏi giang, kiếm tiền như nước”.
Tôi cũng muốn tin như vậy.
Cho đến ngày bạn gái nó dẫn về quê bước vào nhà tôi.
— Chào bác, con là… người thân thiết của anh Hải. Hôm nay con mang tiền đến.
Tôi ch-eet l-ặng.
— Tiền gì?
Nó mở túi. Bên trong là một xấp tiền dày đến mức tôi phải b;;ấu vào cạnh bàn để khỏi r;;un tay.
— Tiền tháng này của anh Hải. Nhưng kể từ tháng sau… sẽ không còn nữa.
Câu nói ấy khiến t-im tôi như bị ai g;;iật m;;ạnh ra khỏi l;ồng ng;ực.
Hải ngồi cạnh, mặt trắ;ng b-ệch. Tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt nó như thế — vừa s-ợ, vừa c–ầu xin, vừa t-uyệt v;ọng.
— Là sao? Sao lại không còn nữa? – tôi hỏi, giọng mình nghe như người khác.
Nó hít một hơi rất sâu, như thể đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ rất lâu:
— Bởi vì… mọi thứ đã kết thúc rồi, bác ạ. Mạng lưới bị bại lộ. Công an đang lần từng mắt xích.
Tôi không hiểu. Tôi không muốn hiểu. Tôi chỉ quay sang nhìn thằng Hải:
— Con nói đi. Con làm cái gì?!

Nó không trả lời. Nó cúi đầu.
Và trong khoảnh khắc ấy… tôi hiểu rằng toàn bộ số tiền tôi từng cầm trên tay không phải là “phúc phần”. Mà là đống tro tàn được phủ đường.
Con bé đó bắt đầu kể. Chậm rãi. Rõ ràng. Không khóc. Không vòng vo.
Rằng Hải chưa bao giờ làm chứng khoán thật. Chưa bao giờ là “nhân viên mũi nhọn”. Nó chỉ là một mắt xích nhỏ trong một hệ thống tinh vi hơn tôi tưởng rất nhiều. Một hệ thống dùng những gương mặt trẻ, những câu chuyện thành công giả, những con số lợi nhuận ảo… để kéo người khác dốc tiền vào.
Mỗi đồng tôi nhận về là mồ hôi, nước mắt, thậm chí là tiền tích cóp cuối đời của những người khác.
— Nhưng anh ấy không phải là người xấu nhất – con bé nói khẽ – Anh ấy còn hơn rất nhiều người khác… vì anh ấy từng muốn dừng lại.
Tôi nhìn sang con trai mình. Nó đã khóc từ lúc nào.
— Mẹ tha thứ cho con được không… – nó nghẹn ngào – Con chỉ muốn mẹ có tiền chữa bệnh, muốn nhà mình không bị khinh nữa. Con nghĩ mình chỉ làm một thời gian thôi. Con không ngờ lại sâu đến thế…
Câu nói ấy… không làm tôi dịu lại. Nó khiến tôi đau đến mức không thở nổi.
Bởi suốt quãng đời làm mẹ, tôi luôn tự trách mình: giá như tôi cho con được học hành tử tế hơn, giá như nhà mình không nghèo đến thế, giá như tôi đừng để nó bỏ học sớm…
Cuối cùng, tôi lại là lý do khiến nó trượt vào vũng bùn mà chính nó cũng không bò ra nổi.
Vài ngày sau, người ta bắt đầu gõ cửa nhà. Hết người lạ đến công an địa phương. Hàng xóm nhìn tôi như thể tôi là mẹ của một kẻ giết người. 40 triệu mỗi tháng giờ trở thành con dao hai lưỡi, găm sâu vào danh dự của cả gia đình.
Hải biến mất.
Không một lời từ biệt. Không tin nhắn. Không cuộc gọi. Chỉ đúng một dòng gửi cho tôi lúc 2 giờ sáng:
“Mẹ đừng tìm con. Con không dám về. Nếu còn thương con… hãy quên con đi.”
Tôi đã đọc đi đọc lại dòng đó đến khi giấy nhòe nước mắt.
Bây giờ, trong căn nhà được xây bằng tiền “bẩn”, tôi sống như một chiếc bóng. Tôi không dám tiêu thêm bất cứ thứ gì. Tôi chỉ chờ… chờ một ngày nào đó, nó trở về. Hoặc một ngày nào đó, người ta đến gõ cửa và yêu cầu tôi trả lại tất cả.
Nhưng điều dày vò nhất không phải là tiền.
Mà là câu hỏi chưa từng có câu trả lời:
Nếu ngày đó tôi không cầm số tiền ấy… liệu con tôi có trở thành kẻ bỏ trốn hôm nay không?