Nhân tình của chồng gửi ảnh que thử thai 2 vạch, tôi mỉm cười nhắn lại đúng 1 câu
Tôi phát hiện mình mang thai đúng ngày sinh nhật thứ 32.
Sau 2 năm chữa hiếm muộn, hàng chục mũi tiêm kích trứng, bao nhiêu lần hy vọng rồi thất vọng… cuối cùng, con cũng chọn đến với tôi.
Tôi b-ật kh-óc vì hạnh phúc, nghĩ rằng: “Đây chính là món quà quý giá nhất mà ông trời ban cho.”
Nhưng tôi đã ngây thơ quá lâu.
Khi bụng tôi bắt đầu nhô lên, cũng là lúc tôi nhận được tin nhắn từ một người phụ nữ lạ.
Chỉ một dòng chữ… và một bức ảnh que thử thai hai vạch:
“Chị à, em cũng đang mang thai con của anh ấy.”
Tôi lặng người….
Cô ta không ẩn mặt, không giấu giếm. Dùng chính tài khoản cá nhân, gửi kèm cả ảnh chụp cùng chồng tôi – nơi tôi chưa từng đặt chân đến.
Tôi không biết đau hơn là việc chồng phản bội, hay là việc đứa con tôi nâng niu lại đang bị đặt lên bàn cân với một sinh linh khác — trong một cuộc tình sai trái.
Đêm đó, tôi không ngủ.
Tôi không gào thét, không làm ầm.
Tôi chỉ đặt tay lên bụng, nghe tiếng con đạp nhẹ, và thì thầm:
“Con à, mẹ phải mạnh mẽ vì con…”
Sáng hôm sau, tôi chỉ gửi lại cho cô ta một dòng tin nhắn.
Không mắng. Không hằn học. Không dằn mặt.
“Nếu thật sự đó là con của anh ấy, thì… chúc mừng em. Ít nhất anh ấy vẫn còn khả năng làm cha.”
Tôi nhắn tin đó bằng tất cả bình tĩnh của một người phụ nữ đang mang thai – vừa bị phản bội, vừa không được phép gục ngã.
Ba ngày sau, chồng tôi trở về.
Thấy tôi đang gấp quần áo sơ sinh, anh khựng lại. Tôi chỉ ngẩng lên, mỉm cười và nói:
“Em không cần lời giải thích.
Chỉ cần anh hiểu: Từ nay em không còn tin anh nữa.”
Anh bật khóc. Anh van xin.
Nói rằng bị dụ dỗ, rằng chỉ là phút lầm lỡ, rằng cô ta cố tình dùng cái thai để trói buộc…
Tôi không tranh luận.
Tôi chỉ chọn im lặng.
Từ hôm đó, tôi học cách đi khám thai một mình. Tập trò chuyện với con mỗi tối. Mỗi nhịp tim thai là một nhịp hồi sinh của tôi.
Vì tôi biết — người đàn ông có thể phản bội, nhưng đứa trẻ thì không.
Nó là phần trong sáng còn sót lại trong cuộc hôn nhân này.
Rồi một ngày, cô ấy nhắn lại:
“Em xin lỗi chị. Em mất con rồi… Em không biết phải làm gì.”
Tôi đọc mà nước mắt rơi. Không phải vì hả hê — mà vì xót xa.
Tôi chỉ nhắn lại:
“Mất một sinh linh là điều đau đớn nhất. Em nên học cách yêu chính mình, trước khi tìm cách yêu một người đàn ông đã có gia đình.”
Tôi không hận cô ấy nữa.
Vì tôi hiểu: Phụ nữ từng có lúc yếu lòng, từng nghĩ tình yêu có thể khiến đàn ông đổi thay.
Nhưng sự thật là: Nếu anh ta đã từng phản bội một lần, thì tình yêu đó đã mục ruỗng từ gốc.
Khi con tôi ra đời, tôi đặt tên con là An — nghĩa là bình an.
Vì tôi hiểu, điều tôi cần không phải là sự trả thù, mà là sự thanh thản.
Giờ đây, khi nhớ lại tin nhắn năm nào… tôi không còn thấy đau nữa.
Tôi chỉ thấy biết ơn.