×
×

“Ông mang cái thứ b–ẩn th–ỉu này vào nhà tôi làm gì? Mời ông bà… VỀ NGAY!” Mẹ tôi h/ét lên giữa phòng khách, giọng đ..anh như d//ao ch//eem.

“Ông mang cái thứ b–ẩn th–ỉu này vào nhà tôi làm gì? Mời ông bà… VỀ NGAY!” Mẹ tôi h/ét lên giữa phòng khách, giọng đ..anh như d//ao ch//eem.
Cả nhà ch?eet đ?ứng.
Còn ông bà thông gia — mặt t/ái m/ét, tay r–un l–ẩy b–ẩy.

Chồng tôi b–ật d–ậy, đ//ập tay xuống bàn:

Mẹ! Con mời thông gia đến chơi, sao mẹ nói chuyện như đ//uổi ăn m//ày vậy?!

Tôi đứng ch::eet l–ặng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ mới mấy phút trước mọi thứ còn bình thường…

Buổi chiều hôm đó, chồng tôi h:í h:;ửng gọi:

Bố mẹ anh từ quê lên chơi. Em làm vài món hải sản ngon nhé!

Tôi vui lắm, vào bếp chuẩn bị lẩu hải sản, mùi thơm lan khắp nhà.

Nhưng khi cửa vừa mở, bố tôi đã bước vào với hai tay xách đầy gà, vịt, mớ rau rừng dính đất cát.
Ông cười vô tư:

Mang đồ quê sạch lên cho các con!

Tôi chỉ kịp thấy một con gà chân t/ím t//ái, mớ rau có màu l/ạ… thì mẹ tôi từ bếp bước ra, m/ặt t/ái như vừa nhìn thấy thứ gì KINHKHUNG

Bà hỏi d;;ồn:

Anh lấy đám này ở đâu?

Bố tôi gãi đầu:

“À… hàng xóm bán rẻ…”

Chưa kịp nói hết câu —
B//ỐP!
Mẹ tôi h//ất ph//ăng túi đồ xuống đất, quát như s:;ấm:

VỀ! VỀ NGAY! TẤT CẢ!

Người bị đ+uổi là bố mẹ chồng tôi chứ không phải ai khác.

Không khí v//ỡ v//ụn.
Ông bà thông gia ngượng ch-ín m-ặt, quay lưng đi không dám nói một lời.
Bố tôi đ{ỏ h{oe m{ắt.
Chồng tôi nhìn tôi đầy th:;ất vọng:

Nhà em quá đáng vừa thôi. Đuổi bố mẹ anh ngay trước mặt anh à?!

Tôi muốn kh::óc. Tôi không hiểu. Mẹ tôi thì đứng im như t”ượng, tuyệt nhiên không giải thích gì.

Cả nhà nhìn tôi như k?ẻ gây chuyện.

Buổi tối — căn nhà im ph/ăng ph/ắc.

Gần 9 giờ, điện thoại chồng tôi r;;ung l;;iên tục.
Anh bật loa ngoài.
Đầu dây bên kia là bố chồng tôi, giọng r//un l/ẩy b//ẩy:

Mẹ vợ con… cứu cả nhà ta rồi!

Chúng tôi sững người.

Ông thở dốc:

Vừa về đến nơi, bố mẹ cô ấy kiểm tra. Chỗ gà vịt bố vợ con mang theo là giống gà bị dịch hôm qua trong làng. Ăn vào là dính độc ngay!

Tôi lạnh sống lưng.

Mẹ tôi bước ra từ bếp, giọng mệt nhưng chắc:

Mẹ nhìn màu chân gà là biết liền. Mấy loại này mà dính vào đám hải sản đang nấu là cả nhà đi viện. Mẹ không có thời gian để giải thích. Cứu người quan trọng hơn sĩ diện.

Tôi bỗng thấy sống mũi cay cay.
Còn chồng tôi đứng lặng, mặt tái đi khi hiểu ra:

Một câu quát của mẹ tôi —
đã cứu hai gia đình khỏi một bữa cơm thảm họa.

Và tôi chỉ biết nhìn bà, thì thầm:

Con xin lỗi… và cảm ơn mẹ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News