“Tao đang k-ẹt lắm. Nhà ở quê d-ột n-át, ba tao b-ệnh n-ặng, mẹ tao phải bán rau ngoài chợ từ 3 giờ sáng… Tao không còn cách nào khác. Giúp tao lần này thôi, tao x-in mày…”
Tin nhắn dài, kèm theo cả ảnh mái nhà th-ủng l-ỗ ch-ỗ, giường chiếu ư-ớt nh-ẹp, một người đàn ông nằm c-o q-uắp che nửa mặt.
Tôi và Huyền từng là bạn thân hơn cả r-uột thịt. Cùng quê. Cùng ngh-èo. Cùng ch-en chúc trong căn phòng trọ ẩ-m thấp chỉ rộng đủ trải hai cái chiếu. Những tháng cuối tiền, hai đứa ăn mì gói bẻ đôi, húp chung một gói gia vị mặn đến xót cổ, rồi nằm nhìn trần nhà d-ột n-ước mà cười với nhau như thể đời này còn thương mình lắm.
Ra trường, mỗi đứa rẽ một ngả. Tôi đi làm văn phòng, lương đủ sống. Huyền l-ông b-ông buôn bán, lúc được lúc m//ất. Nhưng chúng tôi vẫn gọi nhau là “bạn thân đến già”.
Cho đến một ngày, H. nhắn tin cho tôi như thế:
Tôi không suy nghĩ nhiều.
Tôi rút sạch tiền tiết kiệm – hơn 200 triệu. Vay thêm người quen, vay cả app, gom đủ đúng 300 triệu đưa cho Huyền.
Cô ấy ôm tôi, kh-óc n;;ức n;;ở:
– “Tao hứa trong vòng một năm sẽ trả đủ cho m/ày. Không thiếu một đồng.”
Tôi chỉ cười:
– “M/ày là bạn tao. Tiền bạc để sau.”
Nhưng một năm trôi qua. Rồi hai năm. Rồi ba năm.
Huyền MATICH như chưa từng tồn tại.
Số điện thoại không liên lạc được. Fb xoá tài khoản. Zl tr-ắng tr-ơn.
Tôi như bị n/ém vào một cái h-ố sâu của ngờ vực và t-ủi nhục.
Có những đêm tôi không ngủ được, nhìn con số nợ trong điện thoại mà bật kh;óc.
300 triệu – là tiền mồ hôi, n;;ước m;ắt, là tuổi trẻ, là cả tương lai tôi dành dụm.
Tôi từng định báo công an. Nhưng rồi lại nghĩ:
“Nó là bạn mình. Không lẽ lại đẩy nó vào đường cùng?”
Và rồi… tôi im lặng…. suốt ba năm.
Ngày cưới tôi.
Tôi đang đứng đón khách, cười đến mỏi miệng thì cả sân cưới bỗng rộ lên tiếng x/ì x/ào:
– “Ai kia?”
– “Sao xe đẹp thế?”
– “Đại gia à?”
Một chiếc ô tô sang trọng – loại tôi chỉ thấy trên mạng – chậm rãi dừng trước cổng.
Cửa xe mở ra.
Một người phụ nữ bước xuống.
Váy ôm sát người, kính đen, túi xách hàng hiệu, giày cao gót nhọn hoắt, dáng vẻ lạnh lùng và đắt tiền.
Tôi chưa kịp nhận ra… thì cô ấy tháo kính xuống.
Là Huyền
Bạn tôi.
Kẻ đã ôm trọn 300 triệu của tôi rồi b;;iến m;;ất không dấu vết suốt 3 năm.
Cả thế giới như ngừng lại trong vài giây.
Huyền bước đến trước mặt tôi. Nụ cười nhẹ như chưa từng có gì xảy ra. Cô ấy đưa cho tôi một phong bì trắng.
– “Chúc mừng đám cưới.”
Tôi cầm phong bì mà tay r;;un không k;iểm s;;oát nổi. Tim đ/ập mạnh đến mức tôi nghe rõ trong tai mình.
Chồng tôi đứng bên cạnh, ánh mắt đầy c-ảnh giác. Mọi người xung quanh n/ín thở.
Tôi xé phong bì ra.
Bên trong không có tiền.
Chỉ có một tờ giấy gập lại rất cẩn thận, và một chiếc thẻ ngân hàng.
Trên tờ giấy là nét chữ quen thuộc của Huyền:

“Xin lỗi vì đã biến mất không lời. 3 năm trước, tao không b-ỏ tr-ốn. Tao bị người ta lừa, suýt mất mạng khi đi xuất khẩu lao động chui. Tao mắc kẹt ở xứ người, phải làm thuê – rửa bát – lau dọn – thức trắng đêm trong xưởng may bất hợp pháp, chỉ để trả lại món nợ mà tao mang theo khi rời khỏi Việt Nam.
300 triệu mày cho tao không mất đi. Nó là thứ cứu cả mạng sống của gia đình tao khỏi căn nhà đổ sập hôm đó. Nhưng nó cũng trở thành món nợ ám ảnh tao từng giấc ngủ. Không một ngày nào tao quên.
Hôm nay tao trở về. Không phải để giải thích. Chỉ để trả lại.
Trong thẻ này là 350 triệu – cả gốc lẫn lời. Tao không xứng với tình bạn của mày. Nhưng tao mong mày có thể sống hạnh phúc trên chính tấm lòng đã từng cứu tao.”
Tôi chết lặng.
350 triệu.
Không phải là phong bì mừng cưới.
Đó là… món nợ của quá khứ, được trả lại ngay trong ngày tôi mặc váy cô dâu.
Ngước lên, tôi thấy H. đã quay lưng. Cô ấy bước về phía xe, không ngoảnh lại, không chờ một lời tha thứ.
Giữa sân cưới đông người, tôi bật khóc.
Không phải vì số tiền.
Mà vì tôi chợt nhận ra…
Trên đời này có những người biến mất không phải vì muốn phản bội – mà vì họ đang chiến đấu trong một cuộc đời mà mình không bao giờ nhìn thấy.
Và cũng có những vết thương, chỉ khi được mở ra, mới biết nó từng sâu đến mức nào…