Tôi bước ra khỏi cổng Tòa án với đôi chân như vừa rút hết s-ức l-ực. Mấy tháng trời tr-anh ch-ấp, c-ãi v-ã, kể lể… cuối cùng cũng đặt dấu ch;ấm h;ết. Tôi tưởng mình sẽ nh-ẹ nh-õm, nhưng không. Cảm giác đầu tiên là… tr-ống r-ỗng.
Chồng cũ của tôi – đi ngay phía trước, sải bước u-ng d-ung như vừa thắng một trận chiến lớn. Anh ta không nhìn tôi một lần. Không cần. Vì lúc này, tay anh ta đang nắm chặt lấy tay cô nh;â/n t//ình trẻ trung tươi tắn, người luôn k-è k-è cạnh anh ta suốt thời gian l/y h/ôn.
Tôi định bước sang hướng khác, nhưng anh ta đ-ột ng-ột quay lại, giọng đầy mỉ;a m;ai:
“Trông cô th;;ảm thật đấy. Không có tôi, xem cô sống nổi ở thành phố này bao lâu.”
Tôi đứng s;;ững lại. Tôi từng nghĩ sau tất cả những gì trải qua, anh ta sẽ để tôi đi trong im lặng. Nhưng không. Anh muốn lấy đi cả chút t-ự tr-ọng cuối cùng.
Anh bước đến gần hơn, mắt nhìn tôi như nhìn món đồ đã hết hạn:
“Người gì mà vừa t-àn t-ạ vừa không có đ;;ầu ó;;c. Đúng là v;;ứt đi cũng chẳng ai nh–ặt.”
Tôi s–iết chặt hai bàn tay đến mức móng tay b;ấm vào da. Tôi nghe t;im mình rơi xuống đ/áy lòng. Nhưng tôi không kh-óc. Tôi đã hứa với bản thân: không rơi nước mắt trước mặt người đàn ông này thêm một lần nào nữa.
Cô nh/â/n t/ì/nh đứng cạnh anh ta bật cười nho nhỏ, ánh mắt l–ườm tôi đầy kh/inh m/iệt. Minh khoác tay qua vai cô ta, ra vẻ chiến thắng:
“Tôi m-ù mới sống cùng cô suốt mấy năm. Đúng là ph-í cả thanh xuân.”
Mỗi chữ anh nói đều như một nh/á/t d/ao c/ào vào v//ết th//ương chưa kịp l/iền sẹo. Nhưng đ–au nhất không phải những lời đó.
Đ/a/u nh/ất là việc tôi đã từng yêu anh hết lòng. Đ//au nhất là đã từng nghĩ mình sẽ cùng anh đi đến cuối đời.
Và đ//au nhất… là anh ta chưa bao giờ hiểu tôi đã cố gắng đến mức nào.
Đúng lúc tôi xoay người bước đi, một tiếng đ/ộng cơ g/ầm r/ú từ xa vang lên, x/é t/an không khí đ-ặc q-uánh sau cơn mưa. Ánh đèn pha quét dài trên mặt đường. Tôi quay lại.
Một dãy siêu xe đen bóng nối đuôi nhau l–ao đến, ánh sáng phản chiếu lên nền đường ướt khiến khung cảnh trở nên phi thực đến mức bất ngờ.
Anh ta nh-eo mắt lại, hơi ngả người ra sau như bị ch-oáng.
Chiếc xe đầu tiên thắng lại ngay trước cửa tòa. Cửa xe bật mở.
Và người bước xuống là anh trai tôi.

Anh tôi lúc nào cũng vậy – cao lớn, l-ạnh l-ùng, ánh mắt s–ắc như d/ao. Anh mặc bộ vest đen chỉn chu, bước đi mạnh mẽ khiến người ta phải dạt sang hai bên.
Anh đứng trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi thở dài:
“Anh bảo rồi mà. Em không nghe. Giờ thì chịu đủ chưa?”
Tôi m-ím m-ôi. T-ự tr-ọng của tôi luôn khiến tôi giấu gia đình mọi chuyện. Tôi đã muốn tự xây dựng một cuộc đời của riêng mình. Nhưng tôi thất bại. Và anh tôi biết điều đó trước cả tôi.
Minh h-á h-ốc miệng, nhìn anh trai tôi rồi nhìn lại tôi, mặt b-iến s-ắc:
“đây… là…?”
Anh tôi quay sang, ánh mắt l;;ạnh nh;;ư băng:
“Tôi là anh ruột của cô ấy. Chắc anh không biết vì em gái tôi muốn tự lập, không muốn ai nghĩ nó dựa vào nhà.”
Anh ta đ;;ứng ch;;ết l;ặng. Cô nh/ân t../ình lùi lại một bước.
Anh tôi nói tiếp, giọng nhỏ nhưng đủ để c//ắt đôi không khí:
“Ba tôi – Chủ tịch tập đoàn H.T. – đang đợi em ở nhà. Gia đình lo cho em đến mất ăn mất ngủ. Còn anh thì… xem ra đã đối xử với em gái tôi tệ hơn tôi tưởng.”
Tôi nhìn thấy cổ họng Minh giật từng nhịp. Anh ta cố cười, nhưng mặt trắng bệch:
“Anh nói… gì cơ? Cô ta… là…?”
Anh tôi không để anh ta nói hết câu.
“Nếu anh còn nói thêm một lời xúc phạm nào nữa, tôi sẽ cho bộ phận pháp chế của tôi mở lại hồ sơ vay vốn trái phép của anh. Tốt nhất nên giữ im lặng.”
Minh đứng đờ như tượng đá.
Anh trai tôi quay lại đặt tay lên vai tôi:
“Về thôi em.”
Tôi bước về phía chiếc xe. Nhưng trước khi cánh cửa khép lại, tôi quay lại nhìn Minh. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi thấy chính mình thật rõ ràng – không còn nhỏ bé, không còn run rẩy.
Tôi nói rất nhẹ, nhưng từng chữ đều rạch sâu vào im lặng:
“Anh sai không phải vì bỏ tôi.
Anh sai vì nghĩ… tôi chỉ có mỗi anh.”
Minh mở miệng, nhưng không thể thốt ra bất cứ điều gì.
Tôi bước vào trong xe. Cánh cửa đóng lại, dứt khoát và gọn gàng như một dấu chấm hết. Dàn xe lăn bánh đưa tôi rời khỏi tòa án, khỏi những tháng ngày tối tăm, khỏi người đàn ông từng làm tôi đau đến mức tưởng như không đứng dậy được.
Tôi nhìn khung cảnh trôi qua ngoài cửa kính. Tất cả mờ dần rồi biến mất.
Trong lòng tôi không còn nặng nề nữa.
Chỉ có sự nhẹ nhõm… và một cảm giác rất rõ ràng:
Tôi đã bước ra khỏi cuộc đời sai lầm đó với tất cả những gì còn lại—lòng kiêu hãnh của chính mình.