Tôi không ngờ chồng mình lại ra điều kiện để chăm sóc bố vợ
Tôi là con gái cả trong một gia đình có bốn chị em gái. Các em tôi đều lập gia đình và sống xa, còn tôi may mắn lấy chồng, lập nghiệp ngay gần nhà bố mẹ đẻ. Bố mẹ tôi lớn tuổi, không có con trai, nên từ lâu, ông bà đã coi vợ chồng tôi như chỗ dựa tinh thần cả hiện tại lẫn sau này.
Cuộc sống của vợ chồng tôi nhìn từ bên ngoài tưởng chừng rất trọn vẹn. Tôi là giáo viên mầm non, còn chồng làm trong ngân hàng, công việc ổn định, thu nhập tốt. Những dịp lễ Tết, du lịch, chúng tôi thường đứng ra tổ chức cho cả đại gia đình. Anh cũng không ngần ngại chi trả phần lớn chi phí. Bố mẹ tôi thương con rể ra mặt, thậm chí căn nhà tôi đang ở cũng là ông bà cho tiền mua.
Chính vì điều đó, tôi luôn tin rằng chồng mình hiểu tấm lòng bố mẹ, sẽ không bao giờ làm điều gì khiến ông bà phải buồn. Tôi từng tự hào vì chồng tâm lý, biết nghĩ cho đại cục. Nhưng tất cả niềm tin ấy đã v-ỡ v-ụn chỉ vì một câu nói.
Cách đây vài tháng, sức khỏe bố tôi yếu dần. Biết không thể ch-ống ch-ọi lâu dài, ông gọi cả bốn chị em tôi về họp mặt, bàn chuyện hậu sự. Là con cả, lại sống gần, ông muốn vợ chồng tôi đứng ra lo liệu hương khói tổ tiên, chăm sóc mẹ khi ông trăm tuổi.
Tôi nghe mà ngh-ẹn ng-ào. Chuyện đó tôi đã nghĩ tới từ lâu, và tôi sẵn sàng làm tròn chữ hiếu. Thế nhưng, chồng tôi người mà tôi tin tưởng sau một lúc trầm ngâm lại lên tiếng:
“Nếu bố mẹ đồng ý sang tên căn nhà này cho vợ chồng con, thì con sẽ đứng ra lo toàn bộ viện phí, chăm sóc chu đáo, không để bố mẹ phải lo gì nữa.”
Cả căn phòng bỗng lặng đi. Tôi chết lặng, không tin vào tai mình. Tôi quay sang nhìn anh – người chồng từng khiến tôi tự hào – mà không thốt nổi lời nào. Anh vừa ra giá với bố mẹ tôi, với cả lòng tin và tình cảm mà ông bà dành cho anh bấy lâu nay.
Tôi cảm thấy nhục nhã. Thì ra bao năm nay anh đối tốt với nhà vợ là vì có lợi, vì được đối đãi hậu hĩnh. Tôi ngồi đó, lòng dậy sóng, mà không nói nên lời. Các em gái tôi thì không giữ được bình tĩnh, họ phản ứng gay gắt. Bầu không khí ấm áp bỗng chốc trở nên ngột ngạt, rạn nứt.
Từ hôm đó đến nay, gia đình tôi như có một vết nứt lớn chưa hàn gắn được. Bố mẹ tôi thất vọng. Còn tôi – vừa buồn, vừa day dứt. Tôi không biết phải làm gì để giữ trọn chữ hiếu với cha mẹ, mà vẫn không đánh mất gia đình nhỏ của mình.