×
×

“Tôi MATICH  khỏi nhà vợ chỉ trong một buổi sáng. Đến tối, cả xóm đã biết tôi ‘b-ạc t-ì-nh’, xây nhà mới và cưới vợ khác.”

“Tôi MATICH  khỏi nhà vợ chỉ trong một buổi sáng. Đến tối, cả xóm đã biết tôi ‘b-ạc t-ì-nh’, xây nhà mới và cưới vợ khác.”

Chuyện bắt đầu từ 6 năm trước — ngày tôi xách vali bước vào căn nhà ba tầng giữa trung tâm thị trấn, trở thành thằng đàn ông “ở rể”.

Ngày đó, ai cũng bảo tôi số đỏ. Bố mẹ vợ có đất, có tiền, con gái xinh xắn, hiền lành. Còn tôi chỉ là gã nhân viên làm văn phòng, lương tháng vừa đủ tiêu. Họ nói tôi “leo cao”, còn tôi tin mình cưới được người phụ nữ tốt.

Năm đầu tiên, tôi nghĩ đơn giản: ở rể là tạm thời. Là góp sức cho gia đình vợ trong lúc ổn định.

Tôi đưa toàn bộ tiền lương cho vợ, coi đó là vun đắp cho tổ ấm.

Điện, nước, mạng, tiền ăn, tiền sửa nhà, tiền cho em vợ đi học thêm… tôi chi, không hỏi lại.

Bố vợ khen:
— Thằng này được. Biết lo, biết nghĩ.

Mẹ vợ bảo:
— Nó mà không lấy con mình thì đúng là phí của trời.

Tôi từng thấy tự hào. Tôi từng tin mình được công nhận.

Sang năm thứ hai, mọi việc bắt đầu l-ệch khỏi quỹ đạo. Bố mẹ vợ thúc:

— Ở thế này mãi sao được? Đàn ông con trai phải xây nhà riêng trên đất nhà vợ cho đàng hoàng.

Tôi hỏi:
— Vậy bố mẹ sang tên đất cho con rồi con xây. Đất đứng tên con, con mới dám đ-ổ tiền vào.

Cả bàn ăn im lặng.

Mẹ vợ đặt mạnh bát cơm xuống:
— Tin nhau mà còn phải giấy tờ à? M-ày tính toán với nhà vợ thế sao?

Vợ tôi chỉ cúi đầu, không nói gì.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình… l-ạc l-õng giữa chính gia đình mình.

Sau đó, chủ đề “xây nhà” trở thành điệp khúc mỗi bữa ăn:
— M-ày là đàn ông, phải để lại cái gì cho con cái m-ày chứ?
— Hay m-ày lấy con tao xong định tay không đi à?

Tôi không từ chối. Tôi chỉ lặp lại một câu duy nhất:
— Con xây. Nhưng phải sang tên trước.

Và họ lặp đi lặp lại một câu:
— Không có chuyện đó.

Năm thứ ba, thái độ với tôi thay đổi hoàn toàn.

Không còn là “con rể”, tôi trở thành “thằng ở nhờ”.

Mẹ vợ sai tôi từ việc nhỏ nhất: thay bóng đèn, lau nhà, chở bà đi chợ, đi khám, đi đám giỗ họ hàng.

Bố vợ coi tôi như người làm trong nhà, nói chuyện trống không:

— Đi mua cho tao gói thuốc.
— Dắt xe ra đây.

Tiền lương của tôi không đủ nữa. Tôi phải chạy thêm việc online đêm hôm, nhận việc ngoài giờ. Vợ tôi biết, nhưng không bao giờ lên tiếng bênh.

Tôi bắt đầu ghi chép lại mọi khoản tiền mình chi ra. Ban đầu là để quản lý. Sau đó… là để phòng thân.

5.000 đồng gói mì — tôi ghi.
80.000 tiền điện — tôi ghi.
300.000 sửa mái hiên — tôi ghi.
Từng đồng, từng đồng.

Năm thứ tư, họ é-p mạnh hơn.

— Nếu mày không chịu xây nhà trên đất này thì ly hôn đi cho con tao lấy người khác có điều kiện hơn.

Câu nói đó tôi nghe từ chính miệng bố vợ. Vợ tôi ngồi bên cạnh, m-ắt đ-ỏ, nhưng vẫn im lặng.

Tối hôm đó, tôi không ngủ. Lần đầu tiên tôi nghiêm túc nghĩ đến hai chữ: r-ời đi.

Nhưng tôi không thể b-ỏ đi tay trắng. Không phải vì tiền. Mà vì d-anh d-ự.

Nếu tôi MATTICH, họ sẽ nói:

Tôi ă-n b-ám

Tôi b-ạc t-ình

Tôi l-ợi d-ụng gia đình vợ

Và cả xóm sẽ tin. Vì họ giàu, họ có tiếng nói.

Tôi quyết định:

Năm thứ năm – cũng là năm cuối cùng, tôi bắt đầu im lặng hoàn toàn.

Không c-ãi. Không ch-ống. Không ph-ản đ-ối.
Họ bảo gì, tôi gật đầu.
Họ nhắc xây nhà, tôi chỉ nói: “Con biết rồi”.

Song song đó, tôi âm thầm chuẩn bị.

Tôi tìm hiểu lại tất cả giấy tờ đất đai. Tôi nghe ngóng từ hàng xóm, từ cò đất quen biết trong vùng. Và rồi, một thông tin lọt vào tai tôi như một nh;;át d;;ao:

Mảnh đất nhà vợ tôi đang ở, từng có dấu hiệu làm lại sổ đỏ cách đây vài năm. Không m-inh bạch.

Tôi không làm gì cả. Tôi chỉ ghi nhớ. Và tiếp tục… chờ.

Rồi một buổi sáng, tôi rời đi, để lại trên bàn ăn:

Chìa khóa

Một xấp giấy A4 dày cộp

Và một tờ đơn xin ly hôn đã ký sẵn

Tôi không nói lời nào.

Chỉ trong một ngày, cả thị trấn xôn xao:
— Thằng đó b-ỏ vợ theo gái
— Nó xây nhà mới trên đất khác
— Nó là l/oại v-ô ơ-n

Đến ngày thứ hai, như tôi đoán, bố mẹ vợ dẫn họ hàng kéo đến căn nhà tôi vừa mua, chỉ tay vào mặt tôi ngay trước cổng:

— M-ày tưởng m-ày đi là xong à? M-ày ở nhà tao 5 năm, mày n-ợ tao cả một đời!

Tôi không nói nhiều. Tôi chỉ đưa cho họ xấp giấy A4 tôi đã ghi suốt 5 năm:

— Đây là toàn bộ chi tiêu của tôi trên đất nhà ông bà. Từ bát mì, tiền điện, tiền sửa nhà. Tổng cộng… nhiều hơn số tiền xây một căn nhà cấp bốn.

Mặt họ b;;iến sắc.

Ông bố vợ đổi giọng:
— Nhưng m-ày ở đất tao 5 năm! Mày phải trả tiền sử dụng đất!

Cùng lúc đó, một người bạn đi cùng tôi hôm ấy — làm pháp lý — bước lên đặt trước mặt họ một tập hồ sơ khác:

— Nếu vậy, gia đình bà cũng sẽ phải giải trình về nguồn gốc một số giấy tờ liên quan tới quyền sử dụng đất. Tôi sẵn sàng cùng anh ấy làm rõ.

Không l-a h-ét. Không x;úc ph;ạm. Nhưng s-ắc mặt của bố vợ t-ái đi thấy rõ.

Hai ngày sau, CA về xã làm việc.

Lần này, không phải với tôi.

Một vài người hàng xóm — những người từng thấy tôi sống ra sao — đã gửi đơn phản ánh về những bất thường liên quan tới sổ đỏ của bố vợ tôi nhiều năm trước.

Tôi không cần phải nói thêm lời nào.

Lúc ấy, những người từng gọi tôi là “thằng ăn bám” chỉ biết đứng từ xa nhìn tôi, ánh mắt khác hẳn.

Còn tôi chỉ thấy nhẹ người.

Không phải vì trả thù.

Mà vì cuối cùng, sau 5 năm bị xem như kẻ vô dụng giữa chính gia đình mình, sự thật đã đủ lớn để tự lên tiếng.


Giờ đây, mỗi sáng thức dậy trong căn nhà nhỏ do chính tay mình trả từng viên gạch, tôi hiểu một điều:

Có những cuộc hôn nhân không cần người thứ ba phá hoại.
Chỉ cần một tờ giấy không chịu ký tên… là đã đủ kết thúc rồi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News