×
×

“Tôi xin lỗi… nhưng mọi người đừng đi chuyến này nữa.”

“Tôi xin lỗi… nhưng mọi người đừng đi chuyến này nữa.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình phải thốt ra câu nói ấy giữa một chuyến xe đêm. Cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành “con người k;ỳ qu;ặc” bị cả xe nhìn với ánh mắt kh-ó chị-u.

Nhưng sự thật là khi bước chân lên chiếc xe giường nằm đang chờ sẵn bên mép thị trấn, thứ cảm giác chạy dọc s;ống l;ưng tôi lúc ấy… nó không bình thường.

Tôi không giải thích được. Chỉ là một chuyến xe đêm, ai cũng muốn về quê cho kịp dịp quan trọng. Tôi cũng vậy. Nhưng vừa đặt chiếc ba lô xuống giường, tôi đã thấy… sai sai. Một luồng lạnh rất khó tả. Như thể có ai đó đứng ngay sau lưng mình mà không hề thở.

Tôi cố ngồi yên. Ráng nghĩ do mình quá mệt. Nhưng đến khi xe vừa bắt đầu đ;;ổ d”ốc, tôi đ;;ột ng;;ột hiểu rõ: nếu tôi đi tiếp, có chuyện không hay.

Tôi blật dậy, tim đ;;ập m;ạnh đến mức muốn x;;é l;;ồng ng;ực.

“Cho tôi xuống xe. Làm ơn.”

Cả khoang nhìn tôi như nhìn người m;;ất bình tĩnh. Lúc đó tôi cũng tự thấy mình kỳ lạ.

Nhưng càng đứng, chân tôi càng r;;un. Cơ thể tôi phản ứng trước khi đầu óc kịp suy nghĩ.

Tài xế gắt vì đường đèo không dễ dừng, hành khách thì c;;àu nh;;àu:

“Đêm hôm rồi…”, “Không chịu được thì sao không nói từ bến?” Họ nói đúng. Nhưng giữa tiếng ph;;àn n;;àn ấy, tôi chỉ còn nghe tiếng của chính mình:

“Nếu được… xin cho tôi xuống. Tôi xin lỗi.”

Cả xe im lặng vài giây. Rồi ai nấy cười xòa, lắc đầu, bảo tôi m;ê t;ín hay c;;ăng th;;ẳng quá mức.

Cửa xe đóng lại, chiếc xe rú máy l;;ao x;;uống đ;;èo, b;;ỏ tôi đứng một mình dưới màn sương mỏng.

Tôi ngồi bên vệ đường, bàn tay vẫn r;;un. Không hiểu mình vừa làm gì. Không biết mình có đ;;iên không.

Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe máy đi ngang dừng lại. Người đàn ông hỏi tôi sao đứng một mình giữa khuya vậy. Tôi chỉ nói mình xuống nhầm nơi cần đón người quen. Ông ta gật gù rồi chỉ xuống dưới chân đèo:

“Khúc đó mới có vụ gì á. Hình như xe khách gặp tr;;ục tr;;ặc. Tôi nghe tiếng l;;a.”

Tim tôi l;;ạnh đ;i hẳn.

Tôi không dám hỏi thêm. Cũng không dám nghĩ xa. Tôi chỉ biết mình nhìn theo hướng ông ta nói mà s;;ống l;;ưng n;;;ổi g’;;ai.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết vì sao lúc đó mình lại s;;ợ như vậy. Không biết điều gì đã khiến tôi phải đòi xuống xe bằng mọi giá. Không biết chuyện gì đã xảy ra với những người tiếp tục hành trình ấy.

Chỉ có một điều tôi nhớ rất rõ:

Khi cánh cửa xe đóng lại, tôi thoáng thấy hình phản chiếu trên kính. Không phải 36 hành khách đang ngồi đó.

Mà là… một bóng người ngồi ngay cạnh tôi, cúi đầu, tóc phủ kín mặt — thứ mà khi lên xe tôi đã tưởng là ánh đèn hắt sai góc.

Có thể tất cả chỉ là do tôi tưởng tượng.

Nhưng tôi vẫn tự hỏi:

Nếu lúc ấy tôi im lặng và ngồi yên, liệu giờ này tôi còn có thể kể lại câu chuyện này không?

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News