×
×

“Về ở với con một thời gian rồi tính tiếp, mẹ nhé.”…. Nhưng bắt đầu từ đêm thứ tư, mọi thứ đổi khác.

Con gái út bảo:
“Về ở với con một thời gian rồi tính tiếp, mẹ nhé.”

Tôi nghe mà sống mũi c;ay x;;è. Lúc đó, tôi thật sự không còn chỗ nào để đi nữa. Căn nhà tôi ở mấy chục năm đã bị bán đi để trả nợ cho thằng con trai cả. Chỉ trong một thời gian ngắn, từ một người mẹ có mái nhà vững chãi, tôi trở thành k-ẻ tay tr-ắng, ở nhờ chính con mình.

Tôi xách túi quần áo nhỏ bước vào căn nhà của con gái, lòng vừa t-ủi th-ân, vừa biết ơn.

Chàng rể đ-on đ-ả ra mở cửa.

Nó cười, lễ phép lắm, miệng nói ngay:
– Từ nay mẹ cứ coi đây là nhà mình, đừng nghĩ ngợi nhiều.

Rồi nó bước vào bếp phụ con gái tôi dọn cơm, bới cơm cho tôi, gắp cho tôi miếng cá. Tôi còn nhớ rõ nó kéo ghế cho tôi ngồi, giọng nhỏ nhẹ:
– Mẹ ăn đi kẻo nguội.

Tôi nhìn cảnh ấy mà nghĩ thầm: “Con gái mình coi vậy mà có phúc.” Có những người làm rể, chưa chắc đã được như vậy.

Ba ngày đầu, mọi thứ yên ổn đến mức tôi dần quên đi cảm giác b-ất an. Ban ngày, nó đi làm, chiều về lại hỏi tôi có mệt không, ăn uống thế nào. Hàng xóm còn nói với tôi:
– Bà đúng là số hưởng, gặp thằng rể biết điều.

Tôi cũng tin như thế.

Nhưng bắt đầu từ đêm thứ tư, mọi thứ đổi khác.

Đúng 11 giờ đêm, khi con gái tôi đã vào phòng và tắt đèn ngủ, thì tôi nghe tiếng gõ nhẹ ngoài cửa phòng mình. Nhẹ lắm, nhưng giữa đêm yên ắng, nghe rõ mồn một.

“Cốc… cốc…”

Rồi giọng nó, vẫn nhỏ nhẹ y như ban ngày:
– Mẹ ngủ chưa? Con… có chút chuyện muốn nhờ.

Tôi nằm im. Không dám trả lời. Trong đầu l-oạn lên đủ thứ suy nghĩ. Một người đàn ông, giữa đêm, gõ cửa phòng mẹ vợ để làm gì?

Không nghe tôi trả lời, nó đứng im một lúc, rồi bỏ đi.

Tôi tự tr-ấn an mình: Chắc nó nhờ việc gì đó thôi…

Nhưng đêm hôm sau, vẫn đúng 11 giờ.
Và đêm hôm sau nữa… cũng đúng 11 giờ.

Ngày nào cũng vậy.

Nó không bao giờ nói rõ muốn gì, chỉ lặp lại một câu:
– Mẹ giúp con một lần thôi… không ai biết đâu.

Chính những lời nửa vời ấy mới khiến tôi s-ợ. Tôi bắt đầu kh-óa cửa phòng, kê thêm ghế chắn lại, nằm trong bóng tối mà không dám ngủ sâu. Người ta bảo về già sống với con cháu là hạnh phúc, còn tôi thì thấy mình giống như đang sống cạnh một điều gì đó m-ờ á-m, khó l-ường.

Gần một tháng trôi qua, tôi không ch-ịu nổi nữa.

Đêm đó, tôi vẫn nằm im trên giường, nhưng tay đã cầm sẵn điện thoại, bí mật bật ghi âm. Tôi muốn biết, mỗi đêm gõ cửa phòng tôi, rốt cuộc nó đang làm gì.

11 giờ.

Tiếng bước chân ngoài hành lang.

Lần này, không có tiếng gõ.

Chỉ nghe “k-ẽo kẹ-t”… cánh cửa mở ra.

Tôi n-ín th-ở, khẽ mở một mắt nhìn qua hàng mi kh-ép h-ờ.

Nó không tiến đến gần giường tôi, mà r//ón r//én đi lại gần cái tủ gỗ cũ trong phòng. Nơi con gái tôi bảo tôi dùng để đựng chăn màn. Nó quỳ xuống, lôi từ đâu ra một chiếc hộp nhỏ.

Nắp hộp mở ra dưới ánh đèn điện thoại.

Bên trong là những xấp tiền dày cộp, một vài cuốn sổ đỏ… và một thứ khiến tôi l;;ạnh s;;ống l;;ưng.

Một tấm ảnh cưới của nó – với một người phụ nữ khác. Không phải con gái tôi.

Đúng lúc đó, con gái tôi bất ngờ xuất hiện ngoài cửa. Nó run rẩy nhìn cái hộp, rồi nhìn chồng mình:

– Anh… sao mấy thứ này lại ở trong phòng mẹ?

Chàng rể quay lại, khuôn mặt hiền lành thường ngày biến mất hoàn toàn. Ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên một cách đáng sợ:

– Em thật ngây thơ… Em nghĩ anh cưới em chỉ vì tình yêu à?

Lúc ấy, tôi mới hiểu rõ vì sao anh ta chọn phòng tôi.

Không phải vì tôi là mẹ vợ.
Mà vì tôi là người ít bị nghi ngờ nhất.

Một bà già vừa bán nhà, trắng tay, chẳng ai nghĩ lại là nơi cất giấu bí mật và tài sản của kẻ hai mặt.

Nhưng anh ta đã quên mất một điều…

Tôi tuy già, nhưng tôi chưa hề lú lẫn.

Đoạn ghi âm trong chiếc điện thoại trên tay tôi… chính là bằng chứng cho tất cả những gì sắp diễn ra.

Và tôi biết, kể từ giây phút ấy, trong căn nhà này sẽ không còn ai có thể giả vờ hiền lành được nữa.

Bởi vì…
cuộc chiến thật sự vừa mới bắt đầu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News