×
×

“Về quê rồi, anh sẽ làm lại. Không nhiều tiền thì trồng rau, nuôi gà. Miễn là không phải sống cảnh vay – trả – n/é – tr-ốn như bây giờ nữa…”

“Về quê rồi, anh sẽ làm lại. Không nhiều tiền thì trồng rau, nuôi gà. Miễn là không phải sống cảnh vay – trả – n/é – tr-ốn như bây giờ nữa…”

Anh nói câu đó với em tối qua, khi hai vợ chồng nằm trong căn phòng trọ chật hẹp, mái tôn n;óng h;ầm h;ập trên đầu, tiếng xe ngoài đường vẫn g;ào r;ú từng cơn. Nhưng lần đầu tiên sau rất lâu, giọng anh lại dịu dàng và bình thản đến thế.

Không còn tiếng thở dài. Không còn những câu ch;ửi kh;ẽ vào khoảng không v-ô v-ọng. Cũng không còn cảnh anh c/ắm mặt vào chiếc điện thoại, liên tục tắt máy khi những cuộc gọi lạ đến d-ồn d-ập.

Chỉ có một người đàn ông mệt mỏi, nhưng đang cố vẽ cho vợ con mình một con đường sống tử tế.

Em nằm im, nghe mà n’;ước m;ắt ch;ảy ướt gối. Không phải vì buồn, mà vì… hy vọng.

Em tưởng tượng ra căn nhà nhỏ ở quê, trước sân là luống rau xanh, phía sau là đàn gà chạy lóc chóc. Buổi sáng anh thức dậy sớm nhóm bếp, em bế con ra hiên nhà, nghe tiếng chim gọi đầu ngày. Một cuộc sống chẳng giàu có, nhưng không còn sợ hãi nữa.

Trước khi ngủ, anh ô;m em rất chặt.

“Ráng thêm đúng một tháng này thôi. Lấy xong lương, anh trả hết tiền phòng, bán chiếc xe này trả bớt nợ. Phần còn lại… về quê mình sẽ tính cách khác. Rồi mọi thứ sẽ ổn…”

Em tin anh.

Em đã tin – bằng tất cả niềm tin còn lại.

Vậy mà…
Trưa nay, khi em đang ngồi vo gạo dưới bếp, điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Một số lạ.

“Có phải người nhà anh T. không? Em đến đoạn đường X gấp đi…”

Giọng người đàn ông bên kia lạ hoắc, nhưng g-ấp g-áp, n–ặng n-ề, như đang cố nói ra một điều không ai muốn nói.

Tim em chợt nh-ói lên.

“Anh… anh ấy bị sao?” – em hỏi d-ồn d-ập.

Không có câu trả lời. Chỉ là tiếng máy tút dài vô cảm.

Em l/-ao ra khỏi phòng trọ, chân tay b-ủn r-ủn, đầu óc r-ối l-oạn. Con đường chỉ cách đó vài trăm mét, nhưng trong mắt em dài vô tận.

Và rồi em nhìn thấy chiếc xe của anh.

Dựng i-m l-ìm ven đường.

Không hề có dấu hiệu TAINAN. Không tr-ầy x-ước. Không đ-ổ ng-ã. Như thể anh chỉ vừa dừng lại… rồi b/iến m;;ất.

Điện thoại anh nằm l;ăn trong bụi cỏ, màn hình v-ỡ n-át.

Còn anh… nằm cách đó vài mét, bất động.

Khuôn mặt trắng bệch. Mắt khép hờ. Bờ môi tím lại. Hai hàng lông mày vẫn nhăn chặt như đang phải chịu đựng điều gì đó khủng khiếp.

Em quỳ sụp xuống.

“Anh ơi… dậy đi… em đến rồi mà…”

Em lay anh. Gọi anh. Ôm lấy anh.

Nhưng không còn một phản hồi nào nữa.

Bàn tay anh vẫn nắm chặt một thứ gì đó. Rất chặt. Như thể đây là điều cuối cùng anh cố giữ lại trên đời.

Một tờ giấy nhỏ, đã nhàu, đã ướt.

Em run rẩy gỡ từng ngón tay anh ra, tim như sắp vỡ khi những dòng chữ bên trong hiện lên trước mắt:

“Người khiến anh rơi vào bước đường cùng… chính là…”

Phía dưới là một cái tên.

Một cái tên không thể tin nổi.

Một người mà cả em và anh – và cả gia đình – đã từng xem là chỗ dựa, là ân nhân, là người tốt hiếm hoi giữa cuộc đời này.

Tờ giấy rơi khỏi tay em.

Em ngẩng đầu lên trong vô thức.

Giữa đám đông đang ngày một đông dần, em nhìn thấy người đó – đang từ từ bước tới.

Ánh mắt chạm ánh mắt.

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ như đông cứng lại.

Và rồi, tiếng em xé toạc không khí:

“Tại sao… lại là anh?”

Đám đông bắt đầu nhốn nháo. Những tiếng xì xào vang lên dồn dập.

Còn sự thật… thì đang chờ được lật mở.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News