Vợ chồng mình cưới được 3 năm rồi, nói thật là cũng ê;m ấ/m, ít c/ãi nhau…. Bỗng 1 hôm anh ta đề nghị:
“Anh muốn ngủ riêng… một thời gian.”
Tôi đứng hình trong đúng 3 giây.
Xong phản ứng như bao bà vợ khác: hỏi d;;ồn dập, kh;;óc, g;;iận, c;;áu, nghĩ ngay đến đủ thứ t-ào l-ao – ng//oại t!ình, ch-án mình, kiểu các chị hay nói là “chồng đổi vị”… cái gì mình cũng nghĩ ra được.
Mình phản đối muốn g//ãy cổ luôn, nhưng anh vẫn giữ cái thái độ tr//ơ tr//ơ như đ-á.
Kiểu đã quyết từ trước rồi ấy. Cuối cùng mình đành nhượng bộ nhưng trong bụng thì n–ổ tung.
Mà càng nghĩ càng thấy sai sai.
Đàn ông đâu tự dưng “muốn ngủ riêng”.
Bực mình quá, tối hôm anh đi công tác, mình chơi l;;iều: thuê thợ đến kh;;oan cái lỗ nhỏ xíu ngay góc tường phòng anh. Cỡ bằng đầu đũa thôi nhưng nhìn được.
Tối hôm sau… lúc áp mắt vào l;ỗ đó mà tim muốn r;;ớt x;;uống bụng.
Mình chuẩn bị tinh thần thấy cảnh KINHKHUNG lắm, … nhưng mà không, hoàn toàn không phải.
Chồng mình… đang q//uỳ g//ối.
Trong phòng t//ối t//ối, anh b//ày n/ến, hương, rồi đặt ở giữa là một tấm ảnh cũ. Anh c;;úi xuống, tay r;;un r;;un, rồi gọi tên một người con gái. Giọng ngh;;ẹn lại. Rồi anh… kh;;óc.
Nhìn kỹ thì tôi nhận ra… người trong ảnh không xa lạ gì.
Đó là vợ cũ của anh, người đã mất 5 năm trước.
Lúc đó mình kiểu “ôi trời đất ơi…” thật sự.

Hóa ra mấy hôm nay anh muốn ngủ riêng không phải vì phản bội hay chán mình… mà vì anh đang chìm lại vào ký ức cũ, nhớ người đã không còn trên đời. Và anh sợ mình hiểu nhầm nên chọn trốn tránh.
Mình ngồi bệt xuống sàn luôn. Không khóc kiểu ầm ĩ, mà nước mắt cứ chảy ra.
Tự dưng thấy tủi kinh khủng… kiểu mình yêu người ta hết lòng, mà trái tim người ta vẫn giữ một góc không ai thay thế nổi.
Một cảm giác lẫn lộn: vừa thương, vừa buồn, vừa đau.
Mình không biết phải nói chuyện với anh sao nữa. Không muốn trách, mà cũng không biết bản thân liệu có đủ sức sống với một người vừa là chồng mình… vừa là người vẫn còn yêu một người đã mất.
Thật sự đến giờ mình vẫn còn rối lắm.