×
×

13 năm ở vậy chăm bố chồng ốm b;ệ;nh, ngày m;ấ;t ông chỉ để lại cho con dâu 3 triệu đồng, còn nhà đất phần hết 2 người con trai

Chị Hòa lấy chồng khi mới 25 tuổi, về làm dâu trong một gia đình nề nếp ở miền Trung. Cuộc sống tuy không khá giả nhưng vợ chồng chị luôn yêu thương, đùm bọc nhau. Anh Dũng – chồng chị – hiền lành, chịu khó, thương vợ thương con.

Nhưng số phận trớ trêu, anh phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo khi con gái họ mới tròn ba tuổi. Chỉ vài tháng sau, anh qua đời, để lại người vợ trẻ với nỗi đau chồng chất.

Khi ấy, bố chồng chị – ông Bảy – đã ngoài 70, sống một mình trong căn nhà cũ giữa làng. Hai người con trai út của ông đều lập nghiệp ở xa, ít khi về thăm. Thấy ông lủi thủi, chị Hòa không đành lòng, quyết định ở lại chăm sóc cha chồng, dù nhiều người khuyên “con còn trẻ, nên đi bước nữa”.

Chị chỉ khẽ cười:

“Chồng mất rồi, bố chẳng khác gì người thân ruột thịt cuối cùng của con. Con ở lại chăm bố cũng là đạo nghĩa.”

Từ đó, suốt 13 năm, chị vừa làm ruộng, vừa buôn bán lặt vặt ngoài chợ, nuôi con ăn học và chăm sóc ông Bảy như cha ruột.


Tình cha con không máu mủ

Ông Bảy tuổi cao, bệnh vặt triền miên. Mỗi khi trái gió trở trời, chị Hòa lại thức suốt đêm xoa dầu, nấu cháo, pha thuốc cho ông.
Có lần, ông nắm tay chị nghẹn ngào nói:

“Con ơi, ta biết con chịu nhiều khổ. Ta chẳng giúp được gì, chỉ thấy thương con vô cùng.”

Chị chỉ cười hiền:

“Bố đừng nói vậy. Con chăm bố cũng như bố chăm con thôi. Chỉ mong bố khỏe mạnh là con mừng rồi.”

Từ đó, giữa họ chẳng còn khoảng cách “con dâu – bố chồng”, mà là tình cha con gắn bó sâu nặng. Ông Bảy coi chị như con gái ruột, gọi đùa là “con Hòa của bố”.


Phần thừa kế 3 triệu và sự thật khiến cả ngân hàng sững sờ

Năm ông Bảy mất, tang lễ đơn sơ mà ấm cúng. Khi di chúc được công bố, chị Hòa ngỡ ngàng thấy tên mình trong danh sách người thừa kế, nhưng chỉ với… 3 triệu đồng.
Phần còn lại – gồm mảnh đất, căn nhà và sổ tiết kiệm – được chia đều cho hai người con trai út.

Chị chỉ mỉm cười buồn:

“Bố có cho hay không, con cũng đâu trách. Con làm vì tình, chứ đâu phải vì tiền.”

Vài tuần sau, chị đến ngân hàng rút số tiền ấy để mua sách vở cho con gái. Nhưng khi đưa giấy tờ, nhân viên ngân hàng nhìn hồ sơ, thoáng ngập ngừng rồi nói nhỏ:

“Chị… là người đứng tên toàn bộ tài sản – ba căn nhà và sổ tiết kiệm của ông Bảy. Đây là giấy chứng nhận và thư tay ông để lại cho chị.”

Chị sững sờ:

“Cô nhầm rồi, tôi chỉ được 3 triệu thôi mà!”

Nhân viên mỉm cười, đưa phong thư niêm phong cẩn thận. Tay chị run run mở ra, bên trong là những dòng chữ nắn nót của ông Bảy:

“Hòa à, ta biết con đã chịu nhiều thiệt thòi vì gia đình này.
Ba căn nhà này và số tiền tiết kiệm, ta để lại cho mẹ con con.
Ta không ghi rõ trong di chúc vì sợ hai đứa con trai sinh lòng tham, gây khó cho con.
Con hãy sống tốt, nuôi cháu khôn lớn, đó là điều ta mong nhất.”

Đọc đến đây, nước mắt chị rơi lã chã. Cả căn phòng ngân hàng im lặng. Chị quỵ xuống, vừa khóc vừa nói trong nghẹn ngào:

“Con cảm ơn bố… con sẽ nuôi cháu nên người, đúng như lời bố dặn.”


Hiếu nghĩa – phần thưởng lớn nhất đời người

Câu chuyện của chị Hòa lan truyền khắp xóm. Ai nghe cũng xúc động. Người ta bảo, “có tâm thì Trời chẳng phụ”, và đúng vậy – tấm lòng hiếu thảo, nhân hậu của chị được đáp đền bằng cách đẹp nhất.

Ông Bảy đã không chỉ để lại tài sản, mà còn để lại một di sản vô giá: niềm tin rằng tình người vẫn còn nguyên vẹn giữa cuộc đời này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News