Nếu ai hỏi tôi điều gì khiến một cuộc hôn nhân chết đi nhanh nhất, tôi sẽ không nói là phản bội, cũng không phải nghèo khó… mà là khi một người xem nhẹ mình ngay từ ngày đầu tiên.
Tôi đã từng tin rằng ngày cưới sẽ là khởi đầu của một hành trình hạnh phúc. Tiệc cưới kết thúc trong tiếng chúc phúc rộn ràng, ánh đèn lung linh và những vòng tay ôm chúc mừng. Ai cũng bảo chúng tôi đẹp đôi, tương lai chắc sẽ hạnh phúc. Tôi cũng đã tin như thế — cho đến khi anh bước vào phòng, tháo cà vạt, rồi thản nhiên nói:
“Tụi bạn anh rủ đi karaoke mừng cưới. Anh ra ngoài tí rồi về, em ngủ trước cũng được.”
Tôi đứng sững. Đêm tân hôn. Đêm mà lẽ ra, anh phải ở bên tôi. Nhưng anh lại chọn bạn bè, chọn tiếng nhạc ồn ào và những cô tay vịn xa lạ… thay vì vòng tay người vợ vừa cưới.
Tôi không níu kéo, không trách. Chỉ khẽ đáp:
“Ừ, anh đi đi.”
Anh rời khỏi phòng, chẳng một lần ngoái lại.
Căn phòng cưới rực rỡ, trải hoa hồng, ánh nến mờ ảo — nhưng với tôi lúc đó, chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo. Tôi ngồi một mình bên mép giường, nhìn đồng hồ từng phút trôi qua. Mỗi kim giây là một nhát dao rạch sâu vào trái tim mình.
11 giờ đêm. 1 giờ sáng. Rồi 3 giờ…
Còn tôi — vẫn là cô dâu trong bộ váy trắng, ngồi lặng lẽ trong căn phòng tân hôn không có chú rể.
Gần 5 giờ sáng, tiếng cửa mở khẽ. Anh bước vào, hơi men nồng nặc, mùi nước hoa rẻ tiền quấn quanh áo. Anh khựng lại khi thấy tôi vẫn ngồi đó, ánh mắt không còn ướt như anh tưởng, mà chỉ còn một khoảng lạnh băng.
“Ủa… em chưa ngủ hả?” — Anh hỏi, giọng lè nhè.
Tôi không trả lời. Cũng chẳng cần. Vì trong khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã tỉnh giấc khỏi giấc mộng mang tên “hạnh phúc”.
Sáng hôm sau, khi anh còn say ngủ, tôi gấp chiếc váy cưới, xếp vài bộ đồ vào vali, rồi rời đi. Trước khi bước ra khỏi ngôi nhà mà chỉ mới hôm qua còn rộn rã tiếng chúc phúc, tôi để lại một phong bì nhỏ trên bàn trang điểm.
Bên trong là tờ giấy đăng ký kết hôn còn nguyên nếp gấp, cùng một dòng chữ viết bằng tay:
“Nếu ngay trong đêm tân hôn, anh còn có thể vui vẻ ở nơi khác, thì tôi chẳng có lý do gì để tin anh sẽ ở bên tôi trong những ngày giông bão. Tôi không cần một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng sự cô đơn.”
Tôi kéo vali bước ra cửa. Không khóc. Không hối tiếc.
Vài ngày sau, anh gọi liên tục. Rồi tìm về, quỳ gối trước cổng nhà tôi, khóc lóc xin lỗi. Nhưng thứ đã gãy… không thể hàn lại bằng nước mắt.
“Anh chỉ nghĩ bạn bè mừng cưới, anh đâu cố ý…” — Anh nói.
“Còn tôi — tôi chỉ cần một người biết trân trọng tôi ngay từ ngày đầu tiên.” — Tôi đáp.
Hôn nhân của chúng tôi kết thúc chỉ sau đúng một đêm. Đêm mà đáng ra phải là khởi đầu hạnh phúc, lại trở thành dấu chấm hết.
Tôi không trách anh. Cũng không hối hận. Vì đôi khi, lựa chọn rời đi không phải vì hết yêu… mà vì không muốn cả đời phải ngồi đợi một người chưa bao giờ đặt mình lên hàng đầu.