×
×

59 tuổi chồng m-ất, tôi chìm trong kh;;ủng h;;oảng….Cho đến 1 ngày tôi gặp Hoàng trong lớp yoga trị liệu bao m-uộn ph-iền dường như t-an b-iến

59 tuổi chồng m-ất, tôi chìm trong kh;;ủng h;;oảng….Cho đến 1 ngày tôi gặp Hoàng trong lớp yoga trị liệu bao m-uộn ph-iền dường như t-an b-iến

Cậu ấy kém tôi tận 33 tuổi, nhưng lại có ánh mắt dịu dàng. Cả lớp đùa tôi “b-ắt được phi công trẻ”, còn họ thì gọi Hoàng là “cậu trai s;i t;ình”.
Nhưng chỉ mình tôi biết… sự dịu dàng của cậu ấy không phải kiểu vụng về nhất thời, mà là sự chăm sóc tinh tế, sâu sắc, kiên trì đến mức người như tôi – đã qua một đời chồng, đã quá tuổi mơ mộng – cũng phải x;;iêu l;òng.

Chúng tôi kết hôn sau 6 tháng quen biết. Cả họ hàng, bạn bè đều c;an ng;ăn:

“Hồng ơi, cẩn thận nó nh;ắm tài sản của chị!”
“Phi công trẻ kiểu này hiếm đứa nào thật lòng lắm.”

Tôi cười, bỏ ngoài tai tất cả.
Tôi tin Hoàng tuyệt đối.

Suốt 6 năm chung sống, Hoàng chưa từng l;ớn tiếng với tôi.

Cậu ấy luôn gọi tôi là:

“Em bé mãi chưa chịu lớn.”  nhiều lúc cũng thấy mình như một cô gái vừa yêu lần đầu.

Đêm nào trước khi ngủ, Hoàng cũng bưng vào một ly nước ấm đã pha sẵn mật ong và hoa cúc. Khi đưa tôi, cậu ấy luôn nói:

“Em uống hết đi rồi ngủ cho ngon. Đêm nào cũng phải uống, anh mới yên tâm.”

Tôi cầm ly nước ấy như cầm một phần hạnh phúc của đời mình. Sau mỗi ngụm nước, Hoàng lại vuốt tóc tôi, hôn nhẹ lên trán.

Ấy thế mà… trong một khoảnh khắc rất nhỏ, chỉ một thoáng thôi, tôi cảm giác được gì đó không đúng.

“Chẳng lẽ một người yêu mình như thế lại có thể làm điều x;;ấu?”

Tối hôm đó, Hoàng nói:

“Em ngủ trước đi nhé. Anh xuống bếp nấu nồi chè dưỡng nhan mai mang qua hội yoga tặng người ta.”

Tôi gật đầu, giả vờ ngư
Nhưng không hiểu vì sao… tim tôi đậ;p nhanh b-ất th-ường. Một l;;inh c;;ảm mơ hồ

Tôi chờ Hoàng xuống cầu thang, rồi nhẹ nhàng đứng dậy.

Tôi tr;;ốn sau v;ách tường, ngay cạnh cửa bếp. Cậu lấy ly thủy tinh – chiếc ly chỉ dành riêng cho tôi mỗi tối, tôi nhận ra ngay.

Hoàng đổ nước ấm.
Rồi… mở ngăn kéo.

Cậu lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ màu nâu.
Nhìn rất giống lọ dược phẩm, nhưng không hề có nhãn.

Hoàng mở nắp.
Và tôi thấy — rõ ràng — cậu nhỏ vài giọt chất lỏng trong suốt vào ly nước của tôi.

Không mùi.
Không màu.
Không tạo bọt.
Không để lại dấu vết.

Nó hòa tan hoàn toàn.

Sau đó Hoàng  mới thêm mật ong, bỏ vài bông hoa cúc vào, khuấy đều.

Tay tôi r;;un đến mức phải b;;ấu chặt mép tường để không ng-ã xuống.

Tôi muốn nh;;ào vào hỏi anh ta đang làm gì.
Nhưng bản năng bảo tôi: “Không được. Phải bình tĩnh. Phải xem đến cuối.”

Tôi lặng lẽ quay về phòng, trèo lên giường, giả vờ ngủ.

Một lát sau, Hoàng bước lên, bưng ly nước ấy đến bên tôi.

“Em bé, dậy uống nước rồi ngủ tiếp nào.”

Tôi hé mắt, cố nở nụ cười yếu:

“Để anh đây… lát em uống.”

Việt mỉm cười, hôn nhẹ lên tay tôi rồi tắt đèn.

Tôi không uống một giọt.

Sáng hôm sau, khi Hoàng đi làm, tôi cẩn thận đổ ly nước vào chai và mang đến phòng xét nghiệm tư nhân. Tôi nói dối là “muốn kiểm tra chất lượng nước”.

Họ hẹn 2 ngày.

Hai ngày đó, tôi sống trong h;;ỗn l;;oạn.
Một nửa con người tôi phủ nhận tất cả: “Không thể nào, đó là Hoàng là người yêu mình nhất.”

Nửa còn lại rỉ vào tai tôi:
“Nếu yêu thật, sao phải l;;én l;;út?”

Khi điện thoại phòng khám gọi đến, tim tôi h;;ụt một nh;ịp.

Tôi đến nơi.
Bác sĩ nhìn kết quả, nhìn tôi, rồi hỏi rất chậm:

“Chị có đang uống thuốc ngủ loại mạnh nào không?”

Tôi lắc đầu.

Ông đặt kết quả xét nghiệm lên bàn.

Trong ly nước của tôi có:

Hàm lượng melatonin cực cao

Dấu vết của an thần nhẹ

Một hợp chất gây suy giảm trí nhớ tạm thời (thường dùng cho người sa sút trí tuệ)

Tôi lạnh toát toàn thân.

Bác sĩ hỏi:

“Chị uống cái này bao lâu rồi?”

Tôi đáp trong run rẩy:

“6 năm…”

Ông ấy trợn mắt:

“Chị uống liều như vậy mỗi ngày 6 năm mà vẫn còn tỉnh táo là kỳ tích đấy. Ai pha cho chị?”

Tôi cười.
Một nụ cười đắng hơn thuốc đắng.


5. Tại sao?

Tối hôm đó, tôi đặt camera bí mật trong bếp.

Và sự thật phơi bày còn kinh khủng hơn.

Việt… không hề làm theo bản năng.

Cậu ấy làm theo một tờ giấy hướng dẫn, ghi bằng chính tay mình:

“Nhỏ 3 giọt – giúp cô ngủ sâu.”

“Thêm 2 giọt – giảm trí nhớ, không hỏi chuyện tài chính.”

“Cần tăng liều nếu cô hay xem lại sổ tiết kiệm.”

Tôi thấy thêm nhiều tờ hóa đơn lạ.
Những khoản chuyển tiền ra nước ngoài.
Những tin nhắn với một người phụ nữ trẻ:

“Đợi anh. Chỉ cần cô ấy ký giấy tặng nhà nữa thôi.”

Tôi chết lặng.

Hóa ra 6 năm qua, thứ mà tôi tưởng là yêu thương… chỉ là sự ru ngủ ngọt ngào để tôi không nghi ngờ.


6. Đêm đối mặt

Tôi không khóc.
Không quỵ ngã.
Không gào lên.

Tôi chờ Việt về, đặt ly nước quen thuộc trước mặt anh.

Tôi nhìn sâu vào mắt người đàn ông mình từng chấp nhận cả đời.

“Việt… trong ly nước này có gì?”

Gương mặt cậu ấy — mặt người đàn ông trẻ từng gọi tôi là “em bé mãi chưa chịu lớn” — bỗng trắng bệch.

Cậu ấy lắp bắp:

“Em… em uống rồi à?”

Khoảnh khắc đó, tôi biết tất cả đã kết thúc.


7. Kết cục – vị ngọt hóa thành thuốc đắng

Tôi không kể hết cho bạn nghe chuyện sau đó.
Chỉ cần biết rằng:

Tôi sống.

Tôi an toàn.

Và Hoàng… không còn quyền đụng đến đời tôi nữa.

Nhưng điều khiến tôi đau nhất không phải là sự dối trá.
Mà là 6 năm qua, mỗi tối tôi đã nâng ly nước ấy bằng cả trái tim tin tưởng.

Tin rằng mình được yêu.
Tin rằng mình được chăm sóc.

Tin rằng hạnh phúc là thật.


Bây giờ mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn rùng mình.

Tôi chỉ muốn nói với bạn một câu:

Đôi khi, thứ khiến ta ngủ ngon nhất… lại chính là thứ đang khiến ta không bao giờ tỉnh lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News