Chị chủ trọ hơn 8t xin đứa con, tr;;a;;i tr;ẻ tưởng “ngon” nào ngờ “s;;ậ;p b;ẫ;;y” rồi h;;ối h;ận cả đời
Đáng lẽ ra tôi đang yên ấm bên vợ con ở quê, nhưng vì cuộc sống khó khăn, tôi đành rời xa họ, lên Hà Nội kiếm tiền.
Cuộc đời tôi bắt đầu đi chệch hướng từ khi gặp chị. Chị là chủ trọ của tôi, hơn tôi 8t. Chị luôn quan tâm, chăm sóc tôi một cách đặc biệt, mang đồ ăn ngon sang cho tôi, chuyện trò, tâm sự. Xa vợ con, tôi cô đơn và xem chị như một người chị gái để trò chuyện.
“Minh này,” một hôm, chị nói với tôi một câu khiến tôi ch;;ế;t lặng. “Chị biết em đã có gia đình, nhưng chị chỉ muốn có một đứa con để bầu bạn. Em có thể cho chị một đứa con được không?”
Tôi bất ngờ: “Chị nói gì vậy? Em đã có vợ con rồi.”
“Chuyện này sẽ là bí mật giữa hai ta. Chị không cần danh phận, không cần em lấy chị. Chị chỉ muốn có một đứa con để bầu bạn, để nương tựa lúc về già. Chị hứa sẽ không làm phiền em,” chị nói, ánh mắt đầy sự cầu xin.
Thấy chị cô đơn, khao khát có một đứa con, tôi mủi lòng. Xa vợ, tôi yếu lòng. Chẳng hiểu sao, tôi gật đầu đồng ý….
Những ngày sau đó, mọi thứ diễn ra như một cơn mơ mộng mị. Chị dịu dàng, chu đáo hơn hẳn, nấu những món tôi thích, đêm đến lại sang phòng tôi với bộ đồ ngủ mỏng tang, mùi nước hoa quyến rũ đến ngạt thở. Tôi tự nhủ chỉ là “giúp chị một lần, rồi thôi. Chỉ một đứa con, chỉ là bí mật. Tôi sẽ vẫn là chồng, là cha tốt ở quê.
Nhưng cái thai đến nhanh hơn tôi tưởng. Chỉ sau hai tháng, chị cầm que thử thai hai vạch chạy sang, ôm chầm lấy tôi khóc nức nở: “Minh ơi, chị có con rồi! Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm!” Tôi lúc đó vừa mừng vừa lo, nhưng vẫn tự an ủi: xong rồi, chị có con là chị sẽ buông tha mình.
Tôi sai lầm to.

Từ ngày chị có bầu, chị thay đổi hẳn. Chị không còn dịu dàng nữa, mà trở nên kiểm soát kinh khủng. Điện thoại tôi bị chị giữ, chị bảo “tránh vợ em ghen”. Tiền lương tôi đưa hết cho chị “để dành nuôi con”. Chị còn bắt tôi ngủ lại phòng chị mỗi tối, “cho con nó quen hơi bố”.
Rồi chị bắt đầu nói những câu khiến tôi lạnh sống lưng:
“Con mình đẻ ra phải mang họ em chứ, không thể mang họ chị được.” “Em phải ly hôn vợ đi, chứ để con chị thành con rơi con rớt à?” “Chị lớn tuổi rồi, em không thương chị thương con thì ai thương?”
Tôi hoảng. Tôi bảo chỉ đồng ý cho con, chứ không đồng ý bỏ vợ con. Chị cười khẩy: “Giờ em muốn phủi tay à? Được thôi, để chị về quê em, chị ôm bụng bầu 5 tháng đến gặp vợ em, gặp bố mẹ em, bảo là em hiếp dâm chị, ép chị phá thai không được nên chị phải giữ. Xem lúc đó vợ em có còn chứa em không?”
Tôi chết đứng.
Chị còn chụp lại toàn bộ tin nhắn mùi mẫn giữa hai đứa, quay lén cả đoạn clip tôi và chị… trên giường. Chị bảo: “Chị không điên mà không giữ bằng chứng. Giờ em mà bỏ chị, chị tung hết lên mạng, lên nhóm thợ xây Hà Nội, để cả thiên hạ biết thằng Minh ngủ với chủ trọ có chồng sắp cưới rồi bỏ rơi mẹ con người ta.”
Tôi quỳ xin chị. Chị ngồi trên giường, tay xoa bụng, cười mỉm: “Quỳ làm gì. Từ giờ em chỉ có hai lựa chọn: hoặc ly hôn, cưới chị, nhận con; hoặc chị phá thai rồi kiện em ra tòa tội hiếp dâm, cộng thêm bôi nhọ danh dự. Em chọn đi.”
Tôi chọn im lặng. Và im lặng nghĩa là tôi thua.
Tôi gọi về cho vợ, nói dối đi công trình xa mấy năm không về được. Vợ tôi khóc ngất, bố mẹ tôi chửi tôi là thằng bất hiếu. Tôi câm nín, không dám nói sự thật.
Đứa bé ra đời, là con trai. Chị đặt tên thằng bé là Minh luôn, để “hai bố con cùng tên cho dễ nhớ”. Chị đăng ảnh con lên Facebook, tag cả tôi, caption: “Cảm ơn chồng yêu đã cho vợ con trai đầu lòng ❤”. Bạn bè tôi nhắn tin hỏi thăm, tôi không dám trả lời. Vợ tôi thấy, gọi điện gào thét: “Anh có con riêng thật hả anh?! Anh lừa em!” Tôi chỉ biết khóc, bảo là hiểu lầm, nhưng ai tin.
Chị ép tôi làm đám cưới. Tôi không đồng ý, chị dọa tự tử, ôm con nhảy cầu. Tôi sợ thật. Tôi cưới chị trong cái nhà trọ 15 mét vuông, chỉ có hai mẹ con chị và thằng bạn cùng phòng trọ làm chứng. Tôi mặc bộ đồ cũ, chị mặc váy bầu trắng, cười rạng rỡ. Đêm tân hôn, chị thì thầm thì thầm vào tai tôi: “Từ giờ em là của chị mãi mãi nhé. Đừng hòng bỏ trốn.”
Giờ tôi sống như cái xác không hồn. Vợ cũ đã ly hôn tôi, mang con về ngoại, cắt liên lạc hoàn toàn. Bố mẹ tôi từ mặt. Tôi làm ngày nào gửi tiền về cho con cũ ngày đó, nhưng vợ cũ không nhận, bảo “tiền bẩn thỉu của thằng phản bội”.
Còn chị? Chị đắc thắng. Chị bảo: “Chị nói rồi, chị chỉ cần một đứa con. Nhưng mà con thì chị cần luôn cả bố của nó chứ. Đời chị cô đơn quá, giờ có chồng có con rồi, hạnh phúc lắm.”
Tôi nhìn thằng bé ngủ ngon lành trong nôi, giống tôi như đúc, rồi nhìn chị đang cười mãn nguyện, tôi chỉ muốn chết.
Đáng lẽ tôi chỉ là một phút yếu lòng… Giờ tôi mất hết: vợ, con, gia đình, danh dự, tự do. Còn lại mỗi cái lồng son mang tên “bố của con chị”.
Đàn ông xa nhà ơi, nghe tôi nói này: Đừng bao giờ tin lời “chỉ một lần thôi”, “chỉ cần một đứa con”, “sẽ là bí mật”. Vì khi người đàn bà lớn tuổi nói câu đó, 99% là họ đã tính toán cả đời còn lại của mày rồi.
Tôi là 1% ngu ngốc còn lại. Và tôi đang trả giá cả đời vì cái gật đầu năm ấy.