×
×

7h tối đi làm về đến nhà, bếp núc lạnh tanh cơm canh nguội ngắt, tôi bực bội hỏi con trai ‘mẹ đâu’ thì nhận được câu trả lời không sao tưởng tượng nổi

7 giờ tối.

Tôi mở cửa bước vào nhà sau một ngày làm việc kéo dài hơn mười hai tiếng. Chiếc áo sơ mi thấm mồ hôi, mùi khói bụi đường quốc lộ bám chặt lên người, đầu óc ong ong vì những cuộc điện thoại công việc chưa kịp dứt. Tôi chỉ mong được ăn một bát cơm nóng, ngồi phịch xuống ghế, nghe tiếng bát đũa lách cách quen thuộc như mọi ngày.

Nhưng căn bếp… lạnh tanh.

Bếp gas tắt ngúm. Nồi cơm điện nguội ngắt. Trên bàn chỉ có một đĩa cà muối đã sậm màu và một nồi canh rau hâm dở, váng mỡ đông lại trên mặt. Không có mùi thức ăn. Không có tiếng xào nấu. Không có bóng dáng quen thuộc của vợ tôi đứng trong bếp, vừa nấu vừa gọi mấy đứa nhỏ vào rửa tay.

Tôi đứng sững lại vài giây, rồi một cơn bực bội không tên trào lên.

“Hai đứa đâu?”

Từ phòng khách, thằng cu Tí và con bé Na chạy ra. Cả hai vẫn mặc đồng phục học thêm, mặt mũi lấm lem, chắc chơi đâu đó chưa kịp tắm.

“Mẹ đâu?” tôi hỏi, giọng đã gắt hơn bình thường.

Hai đứa nhìn nhau, rồi con bé Na lí nhí:

“Mẹ… mẹ ở trên tầng, lau nhà với ông nội.”

Tôi cau mày.

“Giờ này còn lau với chùi cái gì? Không biết giờ ăn cơm à?”

Hai đứa cúi đầu im lặng. Tôi biết mình trút giận không đúng chỗ, nhưng lúc đó, bao nhiêu mệt mỏi trong người như tìm được cái cớ để bung ra.

Tôi ném cái cặp xuống ghế, bước thẳng lên cầu thang.


Trên tầng hai, cửa phòng bố mẹ tôi hé mở. Tôi vừa bước đến đã nghe thấy tiếng thở gấp gáp, xen lẫn tiếng vợ tôi nói khẽ:

“Bố nghiêng người chút nữa… thế này có đỡ không ạ?”

Tôi đứng khựng lại.

Trong phòng, bố tôi ngồi trên giường, lưng trần, gương mặt nhăn nhó. Vợ tôi đứng phía sau, hai tay đặt lên lưng ông, xoa bóp nhẹ nhàng. Trên sàn là chậu nước ấm, mấy cái khăn và lọ dầu gió.

Một cảnh tượng… khiến đầu óc tôi bỗng nóng bừng.

“Hai người đang làm cái gì thế hả?” tôi quát lên.

Vợ tôi giật mình quay lại. Bố tôi cũng ngoái đầu, mặt tái đi.

“Con ăn nói cái kiểu gì đấy?” bố tôi gằn giọng.

Tôi không biết lúc đó mình đang nghĩ gì. Trong đầu chỉ loé lên một cảm giác rất khó chịu, rất mơ hồ – vừa là tức giận, vừa là tổn thương, vừa là một sự ghen tuông ngu xuẩn mà chính tôi cũng không muốn thừa nhận.

“Giờ này không lo cơm nước cho chồng con, lại lên đây làm mấy chuyện kỳ cục!”

“BỐP!”

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy choáng váng. Bố tôi đứng bật dậy, tay giơ cao, mắt đỏ ngầu.

“Mày câm mồm!” ông quát. “Tao nuôi mày ăn học để mày hỗn láo với vợ mày, với bố mày như thế hả?”

Tôi chưa bao giờ thấy bố mình tức giận đến vậy.

“Bố bị đau lưng cả tuần nay! Nó xoa giúp bố một tí thì sao? Mày đi làm suốt ngày suốt đêm, bố mày đau không đưa đi khám, vợ mày lo thì mày lại nghi ngờ!”

Tôi chết lặng.

Vợ tôi đứng đó, mặt trắng bệch, môi run run. Cô không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt vội mấy cái khăn, rồi quay lưng bước ra ngoài.

“Em mệt rồi.” Cô nói rất khẽ. “Em đưa con về nhà ngoại vài hôm.”

“Lan!” tôi gọi theo.

Nhưng cô đã không quay lại.

Chỉ trong vòng mười phút, vợ tôi thu dọn vài bộ quần áo, nắm tay hai đứa nhỏ, lặng lẽ bước ra khỏi nhà. Không cãi vã. Không nước mắt. Chính sự im lặng đó mới khiến tôi hoảng sợ.

Cánh cửa đóng lại.

Ngôi nhà chìm vào yên tĩnh.


Đêm đó, tôi không ngủ được.

Tôi nằm trên giường, trằn trọc, nghe tiếng bố tôi trở mình đau đớn ở phòng bên. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, tôi chợt nhận ra: bố đã già thật rồi.

Ngày còn nhỏ, tôi luôn thấy bố cao lớn, khoẻ mạnh, có thể vác cả bao xi măng, sửa mái nhà, bế tôi chạy khắp xóm. Nhưng bây giờ, lưng ông đã còng xuống. Mái tóc bạc đi quá nửa. Và tôi… tôi đã mải miết chạy theo công việc, theo tiền bạc, mà quên mất điều cơ bản nhất: chăm sóc gia đình.

Sáng hôm sau, bố tôi không dậy nổi.

Ông nằm trên giường, mồ hôi túa ra, mặt tái xanh. Tôi hoảng hốt gọi taxi đưa bố đi bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán ông bị thoái hoá cột sống nặng, chèn dây thần kinh, cần điều trị lâu dài, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Bác sĩ hỏi:

“Gia đình không đưa bác đi khám sớm à?”

Tôi cúi đầu, không trả lời được.

Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu vì sao vợ tôi giận.


Ba ngày sau, tôi đến nhà ngoại.

Nhà ngoại vợ tôi ở ngoại thành, một căn nhà cấp bốn cũ kỹ nhưng ấm cúng. Vợ tôi đang ngồi rửa rau ngoài sân. Thấy tôi, cô ngẩng lên, ánh mắt mệt mỏi nhưng không còn giận dữ.

“Anh đưa bố đi khám chưa?” cô hỏi, không trách móc.

Tôi gật đầu.

“Anh xin lỗi.”

Câu nói ấy… tôi đã nợ cô từ rất lâu.

Tôi xin lỗi vì đã vô tâm. Xin lỗi vì nghi ngờ. Xin lỗi vì để cô một mình gánh vác việc nhà, chăm sóc bố chồng, con cái, trong khi tôi luôn viện cớ “bận việc”.

Vợ tôi khóc.

Cô nói:

“Em không cần anh kiếm thật nhiều tiền. Em chỉ cần anh quan tâm. Bố đau mà anh không hay. Con ốm mà anh không biết. Em mệt lắm rồi.”

Tôi quỳ xuống.

Lần đầu tiên trong đời, tôi quỳ trước vợ mình.


Một tháng sau.

Bố tôi xuất viện. Tôi đưa ông đi tập vật lý trị liệu đều đặn mỗi tuần. Tôi xin giảm bớt công việc, về nhà sớm hơn. Bữa cơm tối lại có tiếng cười, có mùi canh nóng, có tiếng bát đũa va vào nhau.

Có những buổi tối, tôi thấy vợ tôi xoa lưng cho bố, còn tôi đứng bên cạnh, đỡ tay ông. Cảnh tượng ấy, giờ đây, không còn khiến tôi khó chịu nữa.

Nó khiến tôi thấy… gia đình.

Và tôi hiểu ra một điều rất muộn:

Một người đàn ông không phải là trụ cột vì anh ta kiếm được bao nhiêu tiền, mà vì anh ta có mặt khi gia đình cần.

Bữa cơm hôm đó, tôi nhìn nồi canh còn bốc khói, nhìn bố tôi mỉm cười, nhìn vợ tôi gắp thức ăn cho con, và biết rằng:

👉 Có những bữa cơm nguội đi…
👉 để đổi lại một gia đình ấm lên mãi mãi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News