×
×

“Nhiệm vụ bất khả thi” của nữ tình báo bí số B3 cùng điệp viên Phạm Xuân Ẩn

Ít ai biết rằng vỏ bọc không thể đâm thủng của điệp viên lừng lẫy Phạm Xuân Ẩn gắn chặt với từng bước chân của một giao liên thầm lặng – nữ tình báo mang bí số B3 – Nguyễn Thị Ba.

Thập niên 1960, khu chợ Cũ hay còn gọi là “chợ nhà giàu” (nay là khu vực Hàm Nghi, phường Bến Nghé, TPHCM) nhộn nhịp người mua, kẻ bán với những sạp hàng thịt quay, bánh kẹo, chim cảnh, các loại thú nuôi…

Một buổi sáng, giữa đám đông có người phụ nữ bán hàng rong ngồi bên chiếc mâm bày đủ món đồ trang sức bằng vàng giả. Vẻ ngoài hiền hậu, miệng nhai trầu bỏm bẻm, bà đang chờ một “ông khách” xuất hiện.

Vị khách đặc biệt mà bà chẳng biết tên thật, cũng không biết ông sống tại đâu, chỉ biết rằng những tài liệu mà “ông khách” này giao cho bà sẽ được ngụy trang bên mâm vàng giả, trước khi bà âm thầm hòa lẫn vào đám đông, bí mật chuyển về cho căn cứ.

Cứ thế suốt gần 15 năm, người phụ nữ bán hàng rong đã thực hiện trót lọt hàng trăm chuyến giao tài liệu – những lá thư, cuộn phim có ảnh hưởng lớn đến cục diện chiến tranh – giữa một Sài Gòn đầy rẫy những mật vụ, chỉ điểm.

Bà là Thiếu tá, Anh hùng Lực lượng vũ trang Nhân dân Nguyễn Thị Ba, người đã cùng Thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn tạo nên cặp tình báo viên hiệu quả nhất trong lịch sử tình báo Việt Nam.

Nhiệm vụ trao đổi tài liệu giữa muôn trùng khó khăn và hàng trăm tai mắt rình rập từng được cho là “bất khả thi”, thế nhưng ông Phạm Xuân Ẩn và bà Nguyễn Thị Ba đã biến điều tưởng như không thể thành có thể.

Thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn và Thiếu tá Nguyễn Thị Ba trong những năm hoạt động tình báo (Ảnh: Tư liệu).

Người phụ nữ được chọn

“Phạm Xuân Ẩn chuyển tin tức bằng cách nào?” – đó là câu hỏi mà báo chí phương Tây thường thắc mắc về điệp viên X6 (bí danh của Thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn) khi biết thân phận thật sự của ông sau ngày giải phóng.

Đó cũng từng là trăn trở lớn của Ban Tình báo Xứ ủy Nam Bộ vào năm 1961, khi bàn về phương án hoạt động cho Phạm Xuân Ẩn – người có vỏ bọc tốt, tiếp cận được với các chính khách, tướng lĩnh cao cấp, sĩ quan Mỹ, có vị thế của một tình báo viên tầm cỡ quốc tế.

Câu hỏi đặt ra là chọn người giao liên thế nào để bảo vệ an toàn tuyệt đối cho Phạm Xuân Ẩn?

Ban đầu, tổ chức chọn cho ông Ẩn một người liên lạc 24 tuổi, xuất thân gia đìnhcách mạng. Người này thường chạy xe lam từ Trảng Bàng về chợ Sài Gòn. Nhưng ông Ẩn với con mắt tinh tường và óc phân tích kỹ lưỡng, đã suy tính các điều kiện lâu dài, thấy anh này trẻ tuổi, nếu bị bắt đi lính thì mọi chuyện sẽ phức tạp.

Những phương án sau đó về vị trí giao liên cũng bị Phạm Xuân Ẩn từ chối. Ông đã lắc đầu với khoảng 9 người như thế.

Ông Ẩn nói, người giao liên cần “bảo đảm về chính trị, thà đánh chết cũng không khai” vì công việc liên lạc này không được phép đổ vỡ. Đồng chí Mười Nho (Trưởng ban Tình báo Khu ủy Sài Gòn – Gia Định) sau đó báo cáo yêu cầu này lên đồng chí Võ Văn Kiệt (lúc bấy giờ là Bí thư Khu ủy Sài Gòn – Gia Định).

Cuối cùng, tổ chức chọn được bà Nguyễn Thị Ba là người liên lạc cho Phạm Xuân Ẩn.

Bà Nguyễn Thị Ba sinh năm 1917, hơn ông Ẩn 10 tuổi, quê ở Long An (cũ). Bà tham gia cách mạng khi chưa đầy 18 tuổi, được kết nạp Đảng Cộng sản Đông Dương năm 19 tuổi. Bà kết hôn năm 1941 với một cán bộ cách mạng cùng quê. Để đáp ứng yêu cầu công tác, bà từ chối ra Bắc tập kết cùng chồng, nuốt nước mắt gửi hai con thơ nhờ người chị chồng nuôi dạy.

Bà Ba có thời gian dài làm giao liên cho Xứ ủy Nam Kỳ, sau đó công tác tại Ban Tình báo Xứ ủy Nam Bộ trong những ngày đầu chống Mỹ, từng trực tiếp chuyển thư từ, tài liệu cho đồng chí Võ Văn Kiệt.

Giữa năm 1961, sau một tháng huấn luyện nghiệp vụ tại căn cứ Phú Hòa Đông (Củ Chi cũ), bà Nguyễn Thị Ba chính thức được tổ chức giao nhiệm vụ làm người kết nối thông tin liên lạc cho Thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn ở nội thành Sài Gòn.

“Chị Ba vào Đảng sớm, bản lĩnh chính trị vững vàng, có lòng trung thành và có kinh nghiệm liên lạc công tác mật. Đó là lý do mà chị ấy được tổ chức chọn”, Đại tá Tư Cang – người thay thế đồng chí Mười Nho quản lý Cụm tình báo H.63 (nhánh tình báo mà Phạm Xuân Ẩn là hạt nhân nòng cốt) từ năm 1962 – chia sẻ với phóng viên Dân trí.

Bánh chưng khoét lỗ nhét thư mật, bẻ cây làm ám hiệu với tướng tình báo

Trước khi có cuộc gặp đầu tiên với ông Phạm Xuân Ẩn, bà Ba nghe mọi người nói nhà tình báo này “chẳng giống ai”. Bà tự nhủ phải chuẩn bị tinh thần, nếu bị từ chối cũng không lấy làm lạ.

“Tổ chức cần một người chắp nối, duy trì liên lạc với điệp viên của ta trong nội thành Sài Gòn. Điệp viên này tính cẩn thận, kỹ càng, kén người cùng công tác. Cấp trên đã cử mấy người vào rồi mà anh ấy chưa ưng ai”, đồng chí Mười Nho nói với bà Ba về nhiệm vụ mới.

Một ngày cuối năm 1961, tổ chức sắp xếp cho bà Ba lần đầu đi gặp ông Ẩn. Đặc điểm của vị điệp viên cũng đã được cấp trên cung cấp sơ bộ.
Nhiệm vụ bất khả thi của nữ tình báo bí số B3 cùng điệp viên Phạm Xuân Ẩn - 4Thiếu tá Nguyễn Thị Ba trong phim tài liệu “Huyền thoại về tướng tình báo Phạm Xuân Ẩn” (Ảnh: Chụp màn hình).

Trong vai người đi lễ, bà Ba mặc áo dài xanh, tay ôm bó hoa, kiên nhẫn chờ đợi tại khu vực nhà thờ Huyện Sỹ (nay ở phường Phạm Ngũ Lão, TPHCM). Ngày thứ nhất không thấy, ngày thứ hai vẫn vắng bóng. Đến ngày thứ ba, “ông khách” mới xuất hiện, đó là một người đàn ông dáng cao, tay cầm điếu thuốc.

Bà Ba mừng quá, hỏi: “Cậu Bảy đi chơi hả?”. Ông Ẩn đáp: “Chị Ba đi chợ sao?”.

Theo quy ước, nếu tổng hai con số ám hiệu họ trao đổi bằng 10, nghĩa là “khớp mật khẩu”, nhận ra nhau cùng làm cách mạng.

Sau khi trao đổi ám hiệu, ông Ẩn gửi thư nhờ bà Ba chuyển đến ông Mười Nho, đồng ý công tác cùng bà. Từ giây phút đó, nhà tình báo chiến lược và người giao liên bước vào một mối liên kết đặc biệt, nơi sinh mệnh của họ gắn chặt với nhau.

Để tạo bình phong cho công tác mật lâu dài, bà Ba dựng nên vỏ bọc hoàn hảo: Bà khai lý lịch mình là vợ một người lính cấp bậc thượng sĩ (quân đội địch) đã tử trận. Trong căn nhà thuê chỉ vỏn vẹn 6m2 ở xóm trọ nghèo, bà đặt bức ảnh “người chồng” lên bàn thờ, ngày ngày hương khói.

Khi ra khỏi nhà, bà Ba đóng vai bán hàng rong, hôm là người bán rau, hôm khác bán tạp hóa, hàng xén, vàng giả. Hằng ngày, bà cầm giỏ xách, đến chợ thì bày đồ ra bán. Vị trí bán hàng cũng không ổn định, lúc vỉa hè, khi thì gần ga xe lửa, khi thì tại chợ Cũ.

Ban đầu, bà Ba và ông Ẩn gặp nhau trao đổi tài liệu mỗi tháng một lần, về sau tăng lên mỗi tháng một cuộc gặp chính và hai cuộc phụ, thường vào ngày 10, 20 và 30. Sở dĩ tần suất trao đổi tăng nhưng hai người qua mặt được nhiều tai mắt là vì ông Ẩn đã dàn xếp cẩn thận.

Ngay từ năm 1961, ông Phạm Xuân Ẩn đã dàn dựng một “tai nạn” giữa phố: Chiếc xe hơi của ông cố tình va vào bà Ba. Từ đó, việc gặp gỡ của họ được công khai dưới vỏ bọc một ký giả sang trọng thi thoảng ghé thăm người bán hàng rong nghèo bươn chải mưu sinh, qua mặt những kẻ địch luôn rình rập xung quanh.

Ông Ẩn thường dắt chú chó King đi theo trong những lần trao đổi tài liệu cùng bà Ba (Ảnh: Tư liệu).

Tướng tình báo X6 và người giao liên bí số B3 (hay còn có những cái tên khác như Nguyễn Thị Mai, Mỹ Lệ) có hai cách thức trao đổi tài liệu. “Hộp thư sống” là người giao liên (tức bà Ba), còn “hộp thư chết” là nơi quy ước đặt tài liệu khi ông và bà Ba không gặp nhau trực tiếp.

Hai người quy ước 6 địa điểm “hộp thư chết”, là nơi vắng người qua lại để đặt những tài liệu dày, hoặc những cuộn phim cồng kềnh. Khi thì ông Ẩn bỏ mật thư tại những gò mộ có bia đá, sau đó bà Ba đến, giả vờ cúng nhang rồi “lấy hàng”. Khi thì ông Ẩn giấu trong tổ chim trên bụi cây ở bãi đất gần trường đua ngựa Phú Thọ, tránh con nít nghịch ngợm làm thất lạc tài liệu.

“Nhưng tốt nhất vẫn là dùng “hộp thư sống””, ông Ẩn từng nói.

Thông thường, ông Ẩn lái xe Renault đến điểm hẹn, sau đó dắt chú chó King đi vệ sinh, rồi tranh thủ hút thuốc. Nhân lúc xung quanh không để ý, ông nhanh tay đặt tài liệu vào giỏ hàng của bà Ba. Thi thoảng, bà Ba giật mình khựng lại vì sợ chú chó to lớn của “ông khách”.

Đằng sau những món hàng bình dị, rẻ tiền mà bà Ba bày bán trên vỉa hè, lại là những tài liệu mật quan trọng được “ông khách” trao gửi, như kế hoạch “bình định nông thôn”, “ấp chiến lược”, cuộc tấn công của Mỹ vào Việt Nam năm 1965…

Mưu trí của người giao liên dày dặn kinh nghiệm đã giúp những món tài liệu mật được che giấu tài tình. Bà và ông Ẩn thường giấu bức thư trong bánh xà phòng, nem chua gói lá chuối, thậm chí khoét rỗng ruột bánh chưng để giấu “hàng hóa”. Việc giấu tài liệu của bà rất khéo léo nên dù nhiều lần bị mật vụ khám xét gắt gao, bà vẫn vượt qua.

Khi có tin khẩn cấp cần báo mà chưa đến ngày hẹn, bà Ba tìm cách xuất hiện ở nơi ông Ẩn chở con đến trường. Chỉ cần để ông nhìn thấy, bà Ba không cần nói lời nào, cũng đủ cho ông hiểu rằng có lệnh khẩn.

Lần duy nhất nhà tình báo Phạm Xuân Ẩn lộ mặt giải cứu bà Ba

Đối đầu với tình báo Mỹ, hoạt động giữa Sài Gòn đầy rẫy những kẻ chỉ điểm, phản bội, tay sai, không phải chuyện đơn giản. Nhận nhiệm vụ này, với bà Ba chỉ có 2 con đường, hoặc thành công, hoặc hy sinh. Trong phương án cuối cùng, bà Ba chuẩn bị tinh thần “tự sát, thủ tiêu tài liệu”.

Ông Ẩn và bà Ba phải liên tục thay đổi về thời gian, địa điểm, tuân thủ quy ước báo hiệu an toàn. Thí dụ, nếu điểm hẹn trao tài liệu trực tiếp là tiệm thuốc, bà Ba sẽ đánh dấu trước bằng cành cây, vệt phấn trên vỉa hè để báo hiệu an toàn. Ông Ẩn tới mà không thấy các ám hiệu này, ông ngầm hiểu lần này dễ bị địch rình rập, đành rút lui.

Giữa chiến trường, một lần trễ hẹn cũng là một lần lo âu. Có lần bà Ba bị hư xe, ông Ẩn chờ mãi không thấy. Đến lần thứ ba vẫn bặt tăm, ông phải “cắt đuôi” để điều tra. Nhiều khi tài liệu đã sẵn trong tay, nhưng vì bà Ba chưa tới, ông lại phải đem về, vì một sơ suất nhỏ có thể khiến cả mạng lưới đổ vỡ.

Trong những lần gặp nhau trực tiếp, sau khi nhận “hàng”, bà Ba và ông Ẩn chia tay nhau mỗi người mỗi ngả. Ông Ẩn trở về văn phòng tuần báo Time, còn bà Ba mang gói thư của “ông khách” đến Hóc Môn. Tại đây, những thành viên giao thông trong Cụm tình báo H.63 sẽ nhận những gói nem, bánh chưng, bánh xà phòng từ bà Ba, trước khi chuyển về căn cứ ở Củ Chi.

Theo tài liệu của cố nhà văn, Đại tá Nguyễn Trần Thiết, ông Phạm Xuân Ẩn từng kể lại với nhà văn câu chuyện lộ mặt giải cứu bà Ba. Đây là giai đoạn cậu con trai 6 tuổi của ông Ẩn và con King (chú chó Becgie trung thành của ông) thi thoảng thay mặt ông gặp bà Ba.

Hôm đó, địch bất ngờ đổ quân khám xét dọc khu phố, kiểm tra từng người qua lại, đuổi những người bán hàng rong đi nơi khác. Không chần chừ, ông lái xe đến, quát lớn: “Con kia! Sao lại ở đây?”. Hiểu ý ngay, bà Ba cúi đầu, vào vai người làm mướn: “Thưa ông chủ, con đi chợ. Các ông lính đang khám xét con”.

Tên thiếu tá chỉ huy cảnh sát thấy vậy liền xun xoe, xin lỗi vì bắt nhầm người nhà ông chủ giàu có. Theo ám hiệu, con King chạy lại, vẫy đuôi, liếm tay bà Ba, dẫn bà ra khỏi vòng vây.

Chỉ cần chậm một chút nữa, những tên lính đã hất đổ cái mâm hàng rong của bà Ba, nơi chứa đựng những thông tin tối mật.

Sự hy sinh thầm lặng của nữ tình báo anh hùng

Gần 15 năm giữ mối liên hệ cho Phạm Xuân Ẩn và chiến khu không bao giờ bị đứt gãy, bà Ba không hề biết tên thật của ông Ẩn. Bà Ba thường gọi ông là “ông khách”, “thầy Hai” hoặc “cậu Hai”. Mỗi người tập trung làm việc của mình, ông Ẩn và bà Ba không có kiểu liên lạc nào khác, không điện thoại, không điện đài vô tuyến, không thư tín.

Gắn bó nhiều năm, hai người đồng đội dành cho nhau sự kính trọng, thương cảm. Thi thoảng, ông Ẩn biếu người chị giao liên xấp tiền, xấp vải, mua đồ chơi cho con bà.

Có một dịp Tết, bà Ba biết ông Ẩn thích cây cối, chim chóc nên mang tặng ông cây mai trắng tuyệt đẹp, nhưng vừa thấy ông đã tá hỏa. “Thôi chết rồi, cây mai trắng này chỉ có trong rừng sâu, mọc ở vùng giải phóng”, ông nói.

Vì sợ lộ, ông đành từ chối nhận nhành mai.

Suốt từ năm 1961 đến năm 1975, bà Ba là người liên lạc duy nhất của ông Phạm Xuân Ẩn (Ảnh: Tư liệu).

Trong mắt bà Ba, ông Ẩn có tình có nghĩa. Khi bà có sai sót, ông vẫn thẳng thắn góp ý. Có dạo, bà Ba nhớ con trai, đón con lên Sài Gòn ở cùng. Tới điểm hẹn, thấy bóng ông Ẩn từ xa, cậu con trai bà Ba mừng rỡ reo lên: “Má ơi! Chú Hai tới rồi kia, mau ra gặp đi!”.

Ông Ẩn lo sợ, sau lần đó gọi riêng bà Ba, nói: “Kiểu này không được rồi, chị Ba ơi. Nguy hiểm lắm! Chị phải gửi thằng nhỏ đi nơi khác. Chứ cứ thế này, tôi với chị đều lộ hết”.

Vì nhiệm vụ, bà Ba đành chấp nhận tiếp tục gửi con trai nhờ người nuôi giúp. Chồng một nơi, vợ một nơi, hai đứa con cũng mỗi đứa một nơi. Bao đêm bà Ba đã khóc hết nước mắt vì nhớ chồng con, vì cuộc chiến tranh đã chia cắt gia đình bà.

Mãi đến sau năm 1975, khi đất nước hoàn toàn thống nhất, bà Ba mới được đoàn tụ cùng chồng con sau 23 năm xa cách. Cũng từ khi hòa bình, ông Ẩn tìm gặp bà Ba, bà mới biết vị điệp viên công tác cùng mình tên là Phạm Xuân Ẩn.

Gặp lại, hai chị em ôm nhau, nước mắt cứ tuôn trào. Bà Ba trách móc: “Dạo đầu gặp mày, tao sợ mày vì mày chơi sang quá”. Ông Ẩn chỉ cười trừ.

Có lần, bà Ba nói vui rằng “cậu Ẩn làm tôi khổ nhiều lắm”, nhưng thâm tâm bà luôn yêu quý “cậu Hai”, người cùng bà sống sót qua chiến tranh và những ngày “nghề tình báo khó khăn, sống trong lòng giặc đâu cho ở yên”.

Thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn từng nói, thành tích của ông chỉ có “một phần”, còn công lao của bà Ba tới “ba, bốn phần”. Ông hiểu rằng mình chỉ là dấu chấm nhỏ nhoi của hệ thống tình báo, bởi chiến sĩ giao liên mang tài liệu là mang theo nỗi hiểm nguy tính mạng trong từng bước chân.

“Chị Ba có trí nhớ tốt, thông thuộc địa bàn Sài Gòn, chấp hành nguyên tắc và kỷ luật, ý thức cảnh giác cao, ngụy trang tài liệu chu đáo, thực hiện giờ giấc chính xác, dù mưa gió, ốm đau vẫn không lơi là nhiệm vụ.

Chị lớn tuổi hơn tôi, đã thẳng thắn góp ý, giáo dục tôi. Chị hy sinh tình cảm gia đình, sống một mình để hoạt động cho ngành tình báo. Tôi rất khâm phục chị”, ông Ẩn từng nói về đồng đội.

Trong những năm hoạt động, Cụm H.63, có 27 người ngã xuống, 13 người bị thương. Công tác mật ví như cá nằm trên rọ, cá nhỏ lọt lưới dễ dàng, cá càng lớn càng dễ bị mắc lại, không bị bắt là chuyện hiếm có. Vậy nhưng, phép lạ xảy ra khi bà Ba không hề bị lộ trong gần 15 năm làm liên lạc cho ông Phạm Xuân Ẩn.

Câu chuyện về vị điệp viên X6 và người giao liên B3 – cặp tình báo viên mang dáng vẻ ung dung giữa những khu phố náo nhiệt đời thường, nhưng kẻ địch không thể phát giác – đã trở thành giai thoại về “phép màu trong chiến tranh”.

“Đây thực sự là một cặp tình báo viên thuộc loại cổ điển nhất và cũng là hiệu quả nhất trong lịch sử”, theo tác giả Larry Berman của cuốn Điệp viên hoàn hảo X6.

Khép lại sự nghiệp tình báo nhiều chiến công xuất sắc, với bà Nguyễn Thị Ba, không có phần thưởng nào lớn lao hơn là được đóng góp vào công cuộc giải phóng đất nước, được hưởng cuộc sống an vui bên con cháu khi quê hương hòa bình.

Tháng 9/2006, trong một ngày mưa tầm tã, bà Ba vượt đường xa từ Long An (cũ) đến TPHCM dự đám tang ông Ẩn – người đồng đội suốt gần 15 năm cùng bà thực hiện nhiệm vụ “không tiếng súng” nhưng đầy rẫy hiểm nguy.

Trong một vài cuộc phỏng vấn hiếm hoi với báo chí thập niên 2000, bà Ba vẫn giữ vẻ hồn nhiên, hào sảng khi nhớ về công tác giao liên cho cách mạng, về những nhiệm vụ sinh tử cùng Phạm Xuân Ẩn.

“Tôi tình nguyện theo cách mạng. Một là chết, hai là không khai, nhất định không khai. Chết một lần chứ không chết hai lần. Chết vinh còn hơn sống nhục”, bà nói.

Trò chuyện với phóng viên Dân trí, nhà văn Nguyễn Quang Chánh – tác giả cuốn Kể chuyện cụm tình báo H.63 anh hùng – cho biết thêm, những năm tuổi già, bà Nguyễn Thị Ba sống cuộc sống bình an, khiêm nhường bên người chồng là cán bộ về hưu.

Chồng bà tên Trần Văn Phước, giác ngộ cách mạng từ sớm, từng cống hiến trong kháng chiến chống Pháp, sau đó giữ chức Vụ trưởng Vụ Tổ chức cán bộ của Tổng cục Lương thực ở Hà Nội. Vợ chồng bà Ba chấp nhận hy sinh tình cảm gia đình, chịu cảnh chia cắt hơn 2 thập kỷ để hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao.

“Suốt hơn hai thập kỷ, gia đình bà Ba phải sống trong cảnh chia cắt, vợ xa chồng, cha mẹ cách biệt con cái. Thế nhưng, hai ông bà vẫn kiên cường chiến đấu, hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao. Đến tuổi xế chiều, họ sống một cuộc đời khiêm nhường, giản dị giữa tình yêu thương và sự kính trọng của bà con làng xóm. Hai ông bà đều là những tấm gương sáng, những người anh hùng sống trong lòng thế hệ sau”, nhà văn nói.

Trong quá trình hoạt động tình báo, bà Nguyễn Thị Ba đã được tặng thưởng một Huân chương Chiến công giải phóng hạng Nhì, một Huân chương Chiến công giải phóng hạng Ba và nhiều bằng khen, giấy khen.

Bà được phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang Nhân dân vào ngày 15/1/1976.

Các hiện vật gắn bó với sự nghiệp của bà như dao khoét bánh chưng, giỏ xách… được bà tặng lại cho Bảo tàng Tình báo Quốc phòng Việt Nam.

Năm 1980, bà nghỉ hưu với quân hàm Thiếu tá.

Tháng 8/2016, bà Nguyễn Thị Ba qua đời tại quê nhà Long An (cũ), thọ 100 tuổi sau khi được trao tặng huy hiệu 80 năm tuổi Đảng.

* Bài viết có sử dụng tư liệu, hình ảnh từ:

Sách Phạm Xuân Ẩn – Tên người như cuộc đời (tác giả Nguyễn Thị Ngọc Hải, NXB Tổng hợp TPHCM xuất bản lần đầu năm 2002)

Sách Điệp viên hoàn hảo X6 (tác giả Larry Berman, xuất bản ở Mỹ năm 2007, NXB First News phát hành ở Việt Nam năm 2013)

Sách Kể chuyện cụm tình báo H.63 anh hùng (tác giả Nguyễn Quang Chánh, NXB Tổng hợp TPHCM xuất bản lần đầu năm 2023)

Phim tài liệu Huyền thoại về tướng tình báo Phạm Xuân Ẩn (hãng phim truyền hình TFS sản xuất, phát sóng năm 2007).

Nguồn: https://dantri.com.vn/doi-song/nhiem-vu-bat-kha-thi-cua-nu-tinh-bao-bi-so-b3-cung-diep-vien-pham-xuan-an-20251108184724396.htm

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News