×
×

Đi công tác về thấy vợ bầu mặc váy bị ngược, tôi lạnh sống lưng cho đến khi biết lý do

Chuyến bay bị hoãn, tôi về tới nhà lúc gần 1 giờ sáng. Bước xuống từ chiếc taxi, ánh đèn hành lang mờ mờ chỉ vừa đủ chiếu sáng. Cả căn nhà yên tĩnh đến lạ. Tất cả mọi thứ im lìm, như mọi khi tôi vẫn về nhà sau một chuyến công tác dài. Nhưng tối nay, có cái gì đó bất thường. Cảm giác trống vắng len lỏi trong từng ngóc ngách, như thể tôi đã bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng.

Tôi mở cửa phòng.
Cảnh tượng đầu tiên khiến tôi đứng sững lại.

Vợ tôi, Thanh, đang nằm nghiêng trên giường, mặc một chiếc váy đỏ rực, nhưng không phải mặc đúng cách. Cả chiếc váy bị mặc ngược, nhãn thò ra ngoài, đường viền thì xộc xệch. Mái tóc cô ấy rối tung, mặt mày mệt mỏi, như thể vừa trải qua một cơn sóng gió nào đó. Cô ấy đang ngủ, hay đang giả vờ ngủ?

Tim tôi như ngừng đập, sự lạnh lẽo bao trùm. Một tuần tôi đi công tác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong ngôi nhà này? Vợ tôi đang mang thai tháng thứ 6. Những đêm dài tôi đi vắng, liệu có điều gì xảy ra mà tôi không hay biết? Tại sao cô ấy lại mặc chiếc váy đỏ này – cái váy mà trước đây, cô ấy từng nói rất ghét vì sợ ảnh hưởng đến tâm lý của thai nhi?

Một luồng suy nghĩ tăm tối kéo đến, tôi tiến lại gần, cố gắng giữ bình tĩnh, dù cả cơ thể tôi đã căng cứng. Cô ấy trở mình, đôi mắt mở ra một cách mơ màng, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đầy tình yêu thương:
– Anh… về rồi à?

Tôi không đáp ngay, chỉ nhìn chiếc váy đỏ xộc xệch và hỏi, từng chữ như đâm vào lòng:
– Em… làm gì mà mặc ngược thế kia?

Cô ấy nhìn xuống người mình, rồi khẽ cười, một nụ cười mệt mỏi, như thể không đủ sức cười vui:
– Em đâu biết… chắc lúc thay đồ xong, buồn ngủ quá nên không để ý.

Nhưng cái nụ cười ấy khiến tôi cảm thấy nghẹn ngào.
Có gì đó trong ánh mắt cô, trong giọng nói, khiến tôi cảm nhận rằng câu chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.

Tôi bước vào phòng tắm, và ngay lập tức phát hiện một vệt thuốc mỡ bôi da trên bồn rửa. Mùi tinh dầu bạc hà vương lại trong không khí. Bên cạnh bồn rửa là một tờ giấy, vội vã ghi nguệch ngoạc:
“Không sao đâu con, mẹ chỉ muốn con ngoan hơn một chút thôi.”

Tim tôi bỗng dưng siết lại. Cô ấy đang nói chuyện với con trong bụng, phải không? Tôi quay lại, tay cầm tờ giấy, lòng tôi như thắt lại. Cô ấy chỉ một mình với đứa con trong suốt những ngày tôi vắng nhà. Mệt mỏi, đau lưng, không dám than vãn với tôi vì sợ tôi mệt mỏi. Cái cảm giác cô đơn và vô cùng khó khăn của một người phụ nữ mang bầu khiến tôi như bị dìm sâu vào một vực thẳm.

Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, tôi đưa cho vợ một cốc sữa ấm. Cô nhìn tôi, đôi mắt còn ngấn lệ, rồi khẽ nói:
– Em không sao đâu, anh đừng lo.

Tôi gặng hỏi, cuối cùng cô bật khóc. Hóa ra, trong những ngày tôi đi vắng, cô mất ngủ triền miên. Cơ thể nặng nề, lưng đau, chân sưng phù. Cô không dám gọi điện để than vãn vì sợ tôi mệt. Đêm qua, khi cơn chuột rút khiến cô thức giấc, cô nhớ lại lời mẹ từng nói:
Khi mang bầu, mặc đồ đỏ sẽ giúp con tránh gió, tránh lạnh.

Thế là cô ấy vội vàng lấy chiếc váy đỏ cũ trong tủ, mặc vào để giữ ấm cho cơ thể, nhưng không để ý đến việc mặc ngược. Và tờ giấy tôi thấy, là lời cô viết cho đứa con trong bụng, khi thai nhi đạp mạnh vào ban đêm khiến cô không thể ngủ. Cô không giận dữ hay lo lắng, chỉ viết thư như trò chuyện với đứa con, hy vọng nó sẽ nghe lời và không quấy khóc.

Nghe đến đây, tôi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu cái lạnh lùng, xa cách bỗng chốc tan biến. Tôi thấy mình thật tệ. Chỉ vì một chiếc váy mặc ngược, một màu đỏ giữa đêm, tôi đã tưởng tượng ra điều xấu nhất.

Cô nắm tay tôi, mắt vẫn đỏ hoe:
– Anh biết không, đôi khi em chỉ cần anh ở bên thôi. Mỗi khi thai đạp, em sợ, em lo. Cả ngày chỉ nói chuyện với cái bụng, đêm lại nằm trằn trọc. Có hôm mệt quá, em khóc mà không dám nói với ai.

Tôi ôm vợ vào lòng, cảm giác bụng cô tròn căng, ấm áp. Tôi nhớ lại lần siêu âm đầu tiên, khi nghe tim thai đập thình thịch, cả hai chúng tôi đều khóc. Lúc đó, tôi đã hứa sẽ không bao giờ để cô đơn một mình. Nhưng chỉ sau vài tháng, tôi đã để công việc cuốn trôi hết lời hứa đó.

Sau đêm đó, tôi xin tạm ngừng những chuyến công tác dài hạn. Tôi học cách lắng nghe, lắng nghe cả tiếng thở đều của vợ khi cô ngủ, những cơn thở dài khi cô thấy con đạp trong bụng. Đối với tôi, chiếc váy đỏ ấy giờ đây không chỉ là một món đồ cũ, mà là kỷ niệm về một đêm cô đơn nhưng cũng là đêm tôi nhận ra rằng mình phải luôn ở bên cô ấy, trong hành trình làm cha, làm mẹ.

Hóa ra, khi một người phụ nữ mang thai, họ không chỉ cần bác sĩ, thuốc bổ hay lời khuyên. Họ cần được yêu, được thấu hiểu, được nhìn thấy. Đôi khi, chỉ một vòng tay giữa đêm cũng đủ khiến họ cảm thấy mình không đơn độc trong hành trình làm mẹ.

Tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh đêm đó: căn phòng lặng im, ánh đèn vàng nhạt, người phụ nữ mang thai nằm cuộn mình trong chiếc váy đỏ mặc ngược. Với tôi, đó không phải là cảnh tượng kỳ quái, mà là khoảnh khắc đẹp nhất: khi một người mẹ đang cố gắng hết sức để bảo vệ đứa con, dù chỉ bằng một niềm tin giản đơn.

Và tôi biết, từ giây phút ấy, tôi không chỉ là chồng, mà còn là người đồng hành trong hành trình làm cha, làm mẹ, làm người.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News