×
×

Mẹ chồng hí hửng khoe mới bán 3 cây vàng chốt lời 150 triệu so với lúc mua, con dâu giận sôi máu khi biết nguồn gốc số vàng

Sau 5 năm kết hôn, nàng dâu chẳng thể ngờ chồng lại cùng mẹ chồng “qua mặt” mình lén lút đem chính số vàng hồi môn mẹ đẻ cho trước đó để đi bán chốt lời lấy tiền tiêu pha.

Mẹ chồng hí hửng khoe mới bán 3 cây vàng chốt lời 150 triệu so với lúc mua, con dâu giận sôi máu khi biết nguồn gốc số vàng- Ảnh 1.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải ngồi viết ra những dòng này, trong tâm trạng uất nghẹn đến mức tay run lên vì giận. Nhưng nếu không viết, có lẽ tôi sẽ phát điên mất.

Mấy hôm trước, mẹ chồng tôi hí hửng về nhà, khoe với tôi và hàng xóm láng giềng rằng bà vừa bán được 3 cây vàng “chốt lời” lời hẳn 150 triệu đồng. Ai cũng trầm trồ, khen bà khéo buôn bán, khéo giữ của. Mặt bà rạng rỡ như vừa đoạt giải xổ số.

Nhưng bà quên một điều – số vàng đó KHÔNG PHẢI CỦA BÀ. Đó là 3 cây vàng hồi môn mà mẹ ruột tôi cho tôi ngày cưới.

Mẹ chồng hí hửng khoe mới bán 3 cây vàng chốt lời 150 triệu so với lúc mua, con dâu giận sôi máu khi biết nguồn gốc số vàng- Ảnh 2.

Ảnh minh họa

5 năm trước, lúc tôi khăn gói theo chồng, mẹ tôi rưng rưng nước mắt dúi vào tay tôi 3 cây vàng là cả một đời dành dụm của bà. Bà nói: “Của này để con phòng thân. Dù có ra sao cũng phải có chút gì đó cho chính mình.” Tôi đã nâng niu nó như một phần linh hồn của mẹ, cất kỹ không bao giờ dám đụng đến. Tôi luôn nghĩ: nếu sau này không dùng đến, tôi sẽ truyền lại cho con gái mình như cách mẹ tôi truyền cho tôi.

Vậy mà giờ đây, số vàng ấy bị lặng lẽ đưa đi bán sau lưng tôi, bởi chính mẹ chồng tôi và… chồng tôi.

Tôi giận điên người. Tôi chạy sang phòng mẹ chồng thì bà không ở đó. Chỉ thấy 1 mùi khó chịu do ẩm mốc lâu ngày càng khiến tôi chán ngán.

Khi hỏi thì mẹ chồng thản nhiên bảo: “Mẹ bán hộ các con, giờ giá cao thì bán, chờ vàng rẻ mua lại, có gì đâu mà ầm ĩ!” Như thể bà đang giúp tôi một chuyện tử tế, mà quên mất đây là tài sản riêng của tôi, không phải của “các con”.

Còn chồng tôi – người đáng lẽ phải là người hiểu và đứng về phía tôi thì lại trơ trơ như đá. Khi tôi nổi đóa lên, anh gắt ngược lại: “Thôi không phải làm ầm lên! Muốn 3 cây vàng chứ gì, mai anh xếp hàng đi mua lại trả em đủ!”

Anh nói nhẹ tênh, như thể vàng bày sẵn trong siêu thị, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Anh có biết hôm nay vàng đã tăng vọt so với hôm qua? Có biết người ta phải xếp hàng dài dằng dặc ngoài tiệm vàng từ 5-6 giờ sáng, chen chúc, mệt mỏi? Có biết mỗi người bị giới hạn mua chỉ vài chỉ, muốn mua đủ 3 cây phải nhờ người xếp hàng giúp, chạy hết tiệm này sang tiệm khác, mà chưa chắc mua được?

Lúc đó, tôi chỉ muốn hét lên vào mặt anh rằng: “Tôi cần 3 cây vàng đó không chỉ vì giá trị tiền bạc, mà vì đó là tình cảm của mẹ tôi, là kỷ niệm, là niềm tin. Anh nghĩ anh có thể mua lại những thứ đó bằng tiền sao?”

Tôi cảm thấy mình hoàn toàn bị phản bội. Không chỉ vì số vàng bị bán lén, mà vì thái độ thờ ơ, thiếu tôn trọng của cả chồng lẫn mẹ chồng tôi. Cái cách họ coi tài sản của tôi như của họ. Cái cách họ ra quyết định sau lưng tôi, rồi thản nhiên xem tôi như người dưng. Cái cách họ hợp sức lại để gạt tôi ra ngoài.

Tôi lặng lẽ thu thập bằng chứng: giấy tờ mua bán vàng, lời khai của tiệm vàng, tin nhắn tôi gửi chồng dặn cất giữ… Tất cả, tôi gom lại cẩn thận.

Rồi một buổi tối, trước mặt gia đình và vài người thân quen, tôi trải hết mọi thứ lên bàn. Giọng tôi run run nhưng dứt khoát:

– “Đây là tài sản riêng, là hồi môn mẹ tôi cho tôi. Tôi không cho phép bất kỳ ai nhân danh ‘gia đình’ để chiếm đoạt. Nếu anh chị đã coi thường tôi đến thế, từ nay chúng ta nên rõ ràng. Tôi sẽ gửi đơn ly hôn. Con tôi, tôi nuôi. Còn số vàng kia, tôi sẽ nhờ pháp luật giải quyết.”

Căn phòng im phăng phắc. Mẹ chồng tái mét mặt, lắp bắp chối cãi nhưng không nổi. Chồng tôi thì chết lặng, lần đầu tiên nhận ra sự quyết liệt mà trước nay tôi chưa từng có.

Sáng hôm sau, tôi gói ghém đồ đạc cá nhân, đặt tờ giấy lên bàn:

– “Nếu anh và mẹ coi thường tôi đến vậy, tôi sẽ đưa con về nhà ngoại. Tôi không thể sống trong một ngôi nhà mà kỷ vật của mẹ ruột cũng bị đem bán như món hàng.”

Nói xong, tôi bế con ra cửa. Chồng tôi hoảng hốt lao đến giữ lại:

– “Em… đừng làm thế! Anh sai rồi. Anh không hiểu đó quan trọng với em đến mức nào. Anh xin lỗi.”

Mẹ chồng cũng bối rối, giọng lạc hẳn đi:

– “Mẹ chỉ nghĩ bán lúc giá cao rồi mua lại lời hơn… mẹ không ngờ con để tâm đến vậy. Thôi, mẹ sẽ đi mua lại ngay cho con, bao nhiêu công mẹ xếp hàng cũng được.”

Nhìn dáng bà hối hả thay áo, tôi nghẹn ứ trong lòng. Lần đầu tiên, tôi thấy mẹ chồng biết lo lắng vì làm tôi tổn thương.

Chiều hôm đó, bà về với chiếc túi nhỏ, đặt 3 cây vàng mới tinh vào tay tôi, mắt rưng rưng:

– “Của này là của con, mẹ không dám động vào nữa. Mẹ xin lỗi.”

Tôi cầm vàng, nước mắt rơi lã chã. Không phải vì lấy lại được số của cải, mà vì cuối cùng, mẹ chồng và chồng tôi đã hiểu: hồi môn không chỉ là vàng, mà còn là tình cảm và sự tin tưởng.

Từ hôm ấy, họ đối xử với tôi khác hẳn, có lẽ vì đã nhận ra giới hạn mà tôi không cho phép ai bước qua.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News