×
×

10 năm vất vả nuôi chồng học Y, đến khi anh thành đạt, trở thành trưởng khoa bệnh viện thì muốn bỏ tôi để theo người mới

Tôi gặp Thành khi anh còn là một chàng trai trẻ, đầy ước mơ nhưng lại chẳng có gì trong tay ngoài hai bàn tay trắng. Tôi là một cô gái nông thôn, nghèo nhưng mạnh mẽ, sẵn sàng đón nhận mọi khó khăn trong cuộc sống. Khi đó, tôi không thể tưởng tượng rằng mình lại bỏ ra cả thanh xuân để làm lụng vất vả, chăm lo cho người đàn ông này, chỉ mong một ngày anh ta thành công và có thể giúp đỡ gia đình.

Khi Thành quyết định thi vào ngành y, tôi đã không ngần ngại, sẵn sàng làm việc gấp đôi gấp ba để lo cho anh học hành. Hằng ngày, tôi thức khuya dậy sớm, làm đủ thứ nghề, từ bán hàng ở chợ, đến may gia công, và thậm chí đi làm thêm vào ban đêm. Những tháng ngày ấy, tôi chẳng có thời gian cho bản thân, nhưng chỉ cần nhìn thấy Thành học hành chăm chỉ, tôi cảm thấy mọi mệt mỏi của mình đều đáng giá.

Thành ra trường, làm bác sĩ ở một bệnh viện lớn, bắt đầu có chút tiếng tăm trong nghề. Anh ấy không còn là chàng trai nghèo ngày nào nữa, mà đã trở thành một bác sĩ trẻ triển vọng, với mức thu nhập ổn định và một công việc ổn định. Những tưởng hạnh phúc sẽ đến, nhưng ai ngờ, chính lúc này, mọi thứ lại bắt đầu sụp đổ.

Một buổi tối, khi tôi đang chuẩn bị bữa cơm cho hai vợ chồng, Thành đột ngột nói với tôi một câu mà tôi không thể nào quên:
Anh nghĩ chúng ta nên dừng lại. Em là một người vợ tốt, nhưng anh không còn cảm thấy phù hợp nữa. Anh muốn tìm một cuộc sống mới.

Tôi sững sờ, không tin vào những gì mình nghe thấy. Chỉ trong vài năm, tôi đã làm tất cả để anh có thể vươn lên, vậy mà giờ đây, anh lại muốn bỏ tôi đi.

Sao lại vậy, Thành? Anh không thể quên tất cả những gì em đã làm cho anh. Anh không thể bỏ em như thế! – tôi không thể kiềm chế được nước mắt.

Thành im lặng, rồi trả lời một cách lạnh lùng:
Em hiểu mà. Anh không còn là người cần em nữa. Anh muốn tự do.

Những lời nói ấy như một cú tát vào mặt tôi. Mọi công sức tôi đã bỏ ra, tất cả những hy sinh, giờ đây lại trở thành lý do cho sự ra đi của anh.

Không thể chịu đựng được sự phản bội ấy, tôi quyết định phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện. Nếu cần thiết, tôi sẽ không ngần ngại dùng những gì mình có để bảo vệ hạnh phúc gia đình mình.

Ngày hôm sau, tôi không chần chừ. Tôi mặc một bộ đồ công sở trang nhã và đến bệnh viện nơi Thành làm việc. Không phải là một bà vợ ghen tuông bình thường, tôi đến để chứng minh cho anh thấy, không phải ai cũng có thể vứt bỏ những gì đã xây dựng. Tôi quyết định đến thẳng văn phòng nơi anh làm việc, nhưng không phải với tư cách là một người vợ đau khổ, mà với tư cách là một người phụ nữ đã vươn lên, đủ mạnh mẽ để không bao giờ bỏ cuộc.

Khi tôi đến tòa nhà bệnh viện, tôi không đi thẳng lên phòng anh, mà đến ngay phòng họp của ban giám đốc. Tôi đã biết rằng hôm nay có một cuộc họp quan trọng, và Thành sẽ tham gia. Đúng lúc anh ấy bước vào, tôi cũng vừa kịp ngồi xuống trong phòng họp. Ánh mắt anh gặp tôi, nhưng không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ là một ánh mắt ngạc nhiên, rồi lại nhìn xuống.

Cuộc họp bắt đầu, và tôi để ý thấy rằng Thành cứ liếc nhìn tôi, như thể không thể tin vào những gì đang diễn ra. Anh ngồi xuống ghế, tay cầm tài liệu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.

Đến khi một người trong ban hội đồng quản trị bắt đầu đưa ra những quyết định quan trọng, tôi bất ngờ đứng dậy và cầm lấy một bản báo cáo. Thành không thể tin vào mắt mình, khi tôi bước lên trước mặt anh và mở tài liệu.

Xin chào mọi người, tôi là Mai, thành viên mới của ban hội đồng quản trị bệnh viện này. – tôi nói dõng dạc, ánh mắt kiên định.

Thành trố mắt, không thể tin vào những gì đang diễn ra. Cả phòng im lặng, và chỉ có tiếng của tôi vang lên rõ ràng:

Chắc chắn anh Thành sẽ ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây. Anh ấy là một bác sĩ tài giỏi, nhưng không ngờ rằng người phụ nữ đã giúp anh thành công lại có thể đứng ở đây hôm nay, với tư cách là một thành viên trong ban giám đốc.

Mặt Thành tái mét, anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tôi biết anh đang rất bối rối. Anh không ngờ tôi lại có mặt trong cuộc họp này, và chắc chắn không ngờ tôi lại có quyền lực để quyết định những vấn đề quan trọng trong bệnh viện mà anh đang làm việc.

Cuộc họp tiếp tục, và tôi bắt đầu đưa ra những quyết định ảnh hưởng đến công việc của anh. Mỗi câu nói của tôi như một cú sốc đối với Thành. Anh ngồi im, không dám phản đối, chỉ có thể nghe và nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng.

Sau cuộc họp, khi tất cả mọi người ra về, Thành đến tìm tôi. Anh đứng trước mặt tôi, gương mặt đầy mệt mỏi:

Mai… em làm vậy là sao? Em muốn phá hủy tất cả sao?

Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng trả lời:
Em chỉ muốn anh biết, không phải ai cũng có thể bỏ đi khi cảm thấy mình thành công. Em đã dành cả thanh xuân để hỗ trợ anh, nhưng bây giờ, em cũng sẽ có một cuộc sống riêng của mình. Em không cần anh nữa, Thành.

Anh cúi đầu, im lặng một lúc lâu rồi nói:
Anh xin lỗi, Mai. Anh… không nghĩ mọi chuyện lại đi xa như vậy.

Tôi mỉm cười, nhưng ánh mắt đầy kiên quyết:

Chỉ xin lỗi là không đủ. Anh đã bỏ em một lần, nhưng tôi sẽ không để anh làm như vậy lần nữa.

Và sau tất cả những gì xảy ra, Thành không còn là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời tôi nữa. Tôi đã tìm lại được chính mình, và hơn hết, tôi đã chứng minh cho anh thấy rằng một người phụ nữ khi đứng vững, sẽ không bao giờ bị đánh bại bởi bất kỳ ai.

Cả đời tôi đã sống vì gia đình và vì Thành. Trong suốt những năm tháng anh học hành, tôi luôn ở phía sau lưng anh, làm tất cả mọi thứ để anh có thể hoàn thành giấc mơ của mình. Nhưng trong quá trình ấy, tôi cũng không quên đi giấc mơ của riêng mình, chỉ là nó luôn bị xếp sau cùng.

Khi Thành bắt đầu làm bác sĩ và có chút danh tiếng, tôi không muốn chỉ sống là vợ của bác sĩ Thành, mà tôi muốn tự mình đứng vững. Thế nên, tôi bắt đầu học hỏi, không chỉ về nghề nghiệp mà còn về cách quản lý, đầu tư và những vấn đề kinh tế. Tôi bắt đầu tham gia vào các khóa học quản trị bệnh viện trực tuyến, nghiên cứu các mô hình hoạt động của các bệnh viện lớn, và học hỏi từ những người có kinh nghiệm.

Dù không có nền tảng chuyên môn về y khoa, tôi nhận ra rằng quản lý một bệnh viện không chỉ là về chăm sóc bệnh nhân, mà còn về chiến lược phát triển, tài chính và tổ chức công việc một cách hiệu quả. Và tôi đã bắt đầu phát triển một mối quan hệ với những người trong ngành y tế, tham gia vào các hội thảo, hội nghị chuyên ngành về y tế và quản lý.

Vào một lần tham dự một hội nghị về cải tiến quy trình và dịch vụ y tế, tôi đã có cơ hội gặp gỡ những thành viên trong hội đồng quản trị của một bệnh viện lớn. Họ ấn tượng với những ý tưởng của tôi về cách cải tiến mô hình hoạt động bệnh viện, tối ưu hóa chi phí mà vẫn giữ được chất lượng dịch vụ chăm sóc sức khỏe. Tôi không ngờ, chỉ với vài lần trao đổi và đề xuất, tôi đã được mời vào một cuộc phỏng vấn để trở thành thành viên hội đồng quản trị của bệnh viện này.

Lý do tôi có thể đạt được vị trí đó không chỉ bởi kiến thức và kinh nghiệm tôi tích lũy được qua thời gian, mà còn vì tôi có sự hiểu biết sâu sắc về hoạt động của bệnh viện, từ cấp quản lý cho đến chăm sóc bệnh nhân. Tôi hiểu được những thách thức mà bệnh viện đang đối mặt và đã có những đề xuất cải tiến cụ thể, mang tính ứng dụng thực tiễn cao.

Vậy đấy, Thành không thể tưởng tượng được rằng người vợ mà anh từng nghĩ chỉ là một người ở nhà làm việc vặt lại có thể đạt được những thành công này. Nhưng đó là sự thật, và tôi đã chứng minh được rằng một người phụ nữ có thể vừa là hậu phương vững chắc, vừa có thể tự mình đứng vững trên đôi chân của mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News