×
×

2 vợ chồng đi bộ ra bắt xe trong ngày mưa bão, chẳng ngờ cơn lũ dữ đột ngột cuốn đi người vợ ngay trước mắt chồng

Chiều hôm đó, bầu trời sầm sì u ám từ sớm. Gió rít từng hồi, mây đen kéo thấp như muốn đè nén mặt đất. Anh Hoàng vừa đi làm về đã thấy vợ – chị Lan – đang đứng bên hiên nhà, mặt lo lắng. Chị cầm chiếc điện thoại run run nói:

– Mẹ gọi, bà bảo nước ngoài sông dâng cao lắm rồi. Em sợ ở một mình, lỡ có chuyện gì thì sao…

Nghe vậy, Hoàng sững người. Mẹ anh đã ngoài bảy mươi, sức khỏe yếu, lại chỉ có một mình trong căn nhà cấp bốn ven bờ sông. Cơn bão này lớn quá, nhỡ đâu lũ tràn về thì thật nguy hiểm. Không kịp nghĩ ngợi, hai vợ chồng vội vã khoác áo mưa, dắt tay nhau ra bến xe định bắt chuyến về quê ngay trong đêm.

Con đường từ xóm nhỏ ra bến xe đã bắt đầu ngập. Nước bủa vây khắp nơi, từng mảng rác, từng cành cây trôi nổi. Tiếng mưa dội xuống mái tôn chan chát, xen lẫn tiếng gió hú ghê rợn. Hoàng nắm chặt tay vợ, vừa đi vừa trấn an:

– Không sao đâu, mình cố đi nhanh. Chỉ cần lên được xe là về tới mẹ thôi.

Nhưng con đường chẳng còn dễ dàng như thường. Đến đoạn cầu nhỏ bắc qua con mương, nước lũ bất ngờ dâng cao, tràn qua mặt cầu. Dòng chảy cuồn cuộn, dữ dội. Mấy người dân gần đó hô hoán:

– Nguy hiểm lắm! Đừng đi qua, quay lại đi!

Nhưng nỗi lo cho mẹ khiến Hoàng bất chấp. Anh dìu vợ bước từng bước. Nước lạnh buốt, xiết đến nỗi đôi chân run rẩy. Đột ngột, một đợt sóng lớn từ thượng nguồn ập tới.

– Anh Hoàng! – Lan hét lên, tay siết chặt lấy chồng.

Hoàng cố gắng giữ nhưng bàn tay trơn trượt, mắt anh kinh hoàng khi thấy vợ bị giật khỏi tay, ngã nhào xuống dòng nước. Chị hoảng loạn, chới với giữa làn nước đục ngầu.

– Lan ơi! – Hoàng gào thét, lao theo. Anh vùng vẫy giữa con nước, bất chấp những cành cây va đập vào người. Giọng anh lạc đi trong tiếng mưa gió: – Ai cứu với! Cứu vợ tôi với!

Người dân quanh đó nghe tiếng kêu, vội buộc dây, soi đèn, hô nhau lội xuống cứu. Nhưng dòng nước quá xiết, nuốt chửng chị Lan chỉ trong chớp mắt. Hoàng tuyệt vọng nhìn theo, đôi mắt đỏ hoe, tim thắt lại.

Hơn một giờ tìm kiếm, cuối cùng họ cũng vớt được chị lên bờ. Nhưng cơ thể chị đã lạnh ngắt, môi tím tái. Hoàng quỵ xuống bên thi thể vợ, ôm chặt lấy chị mà khóc nghẹn:

– Em ơi… Sao bỏ anh, bỏ mẹ con anh mà đi? Chúng ta còn chưa kịp về tới mẹ…

Tiếng khóc của anh lẫn trong tiếng gió mưa, ai nghe cũng chua xót. Người dân quanh đó lặng lẽ cúi đầu, chẳng ai cầm nổi nước mắt.

Sáng hôm sau, khi bão đã tạm lắng, Hoàng ôm di ảnh vợ trở về quê. Căn nhà cũ của mẹ anh vẫn đứng trơ trọi ven bờ sông, nhưng người trong nhà thì chưa biết tin dữ. Vừa thấy con trai về, bà mừng rỡ:

– May quá, hai đứa về rồi. Mẹ lo quá… Thế Lan đâu?

Hoàng nghẹn ngào, ôm chặt lấy mẹ, rồi òa khóc. Mọi người trong xóm nghe tin chạy sang, ai nấy bàng hoàng. Tiếng khóc than hòa vào tiếng gió rít, tạo thành một nỗi ám ảnh đến nhói lòng.

Từ đó, Hoàng sống với mẹ già, ngày ngày ra bờ sông thắp nén nhang cho vợ. Hình ảnh Lan bị cuốn trôi trong cơn lũ luôn hằn sâu trong tâm trí anh, trở thành nỗi đau không bao giờ nguôi trong quãng đời còn lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News