Khi tôi ngồi viết những dòng này, nước mắt vẫn lăn dài trên má, từng giọt nóng hổi như thiêu đốt nỗi đau đang gặm nhấm trái tim tôi. Mẹ vừa ra đi mãi mãi, để lại khoảng trống mênh mông trong cuộc đời chúng tôi, vậy mà chưa kịp nguôi ngoai nỗi mất mát ấy, gia đình tôi lại rơi vào vực thẳm của sự tan vỡ tình thân – tất cả chỉ vì những quyết định cuối cùng của người quá cố, người mà tôi từng tin là chỗ dựa vững chắc nhất.
Gia đình tôi vốn chỉ có ba chị em: tôi là chị cả, dưới là em gái, và cậu em trai út – người mà mẹ luôn dành tình thương thiên vị một cách mù quáng. Tôi và em gái đã lập gia đình sớm, ra riêng từ lâu, bươn chải mưu sinh giữa dòng đời khắc nghiệt. Chúng tôi chưa bao giờ đòi hỏi gì từ mẹ, chỉ mong bà được bình yên tuổi già. Còn em trai? Ôi, cậu ấy từ nhỏ đã là nỗi lo lớn nhất của cả nhà. Không chí hướng làm ăn, chỉ biết ăn chơi sa đọa, quen được mẹ nuông chiều nên càng ngày càng hư hỏng. Em không chịu ở nhà với mẹ, cứ lang thang theo những thú vui vô bổ, đi làm ăn xa rồi lại sa vào vòng xoáy bạn bè xấu, rượu chè, cờ bạc. Mẹ một mình ở căn nhà cũ kỹ, ẩm mốc, chịu đựng bao gian khổ, nhưng bà vẫn kiên trì chờ đợi con trai út quay về.
Thương mẹ da diết, biết rằng không thể trông cậy vào em trai, tôi và em gái đã gom góp từng đồng, vay mượn khắp nơi để xây cho mẹ một căn nhà mới khang trang hơn. Đó là mồ hôi nước mắt của chị em chúng tôi, những đêm thức trắng tính toán chi phí, những ngày làm việc vất vả để dành dụm. Khi ngôi nhà hoàn thành, mẹ vui mừng khôn xiết, liên tục gọi em trai về ở cùng. Tôi nghĩ, thôi thì vậy đi, có em trai bên cạnh, mẹ sẽ bớt cô đơn, chúng tôi cũng yên tâm hơn khi bận rộn với cuộc sống riêng. Nào ngờ, đó chính là khởi đầu của bi kịch.
Chưa đầy vài tháng, em trai đã biến ngôi nhà thành nơi hỗn loạn. Cậu ấy gây gổ đánh nhau với hàng xóm, làm mất trật tự an ninh khu phố, rồi tụ tập cờ bạc, nợ nần chồng chất. Tôi và em gái phải chạy đôn chạy đáo, dùng tiền tiết kiệm để trả nợ thay em, van xin chủ nợ tha cho. Mỗi lần như thế, em trai đều quỳ gối hứa hẹn sẽ thay đổi, sẽ làm ăn đàng hoàng, nhưng rồi lại “ngựa quen đường cũ”, sa ngã sâu hơn. Tôi đau lòng nhìn mẹ già yếu, phải chứng kiến con trai hư hỏng, nhưng bà vẫn bênh vực, vẫn cho em tiền tiêu xài. Tôi khuyên mẹ: “Mẹ ơi, để em ở đây chỉ làm mẹ khổ thêm thôi”. Nhưng mẹ lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Nó là con trai út, mẹ phải lo cho nó chứ”.
Thấy tình hình càng lúc càng tồi tệ, em trai không những không hối cải mà còn ỷ lại hơn. Tiền nong không có, việc làm chẳng lo, cậu ấy mượn danh “chăm sóc mẹ” để bám víu, xin xỏ chị em chúng tôi. Mẹ thương con trai đến mức mù quáng, để em trai càng hư thêm. Rồi một ngày, em gây nợ lớn, buộc mẹ phải cắt bán một phần đất hương hỏa – mảnh đất tổ tiên để lại – để trả. Tôi và em gái sôi máu, bất bình tột độ. Chúng tôi nghĩ, cứ thế này, em trai sẽ bán sạch tài sản gia đình, không chừa lại gì cho ai. Vì vậy, chúng tôi họp lại, đề nghị mẹ chia tài sản ngay khi bà còn minh mẫn, để giữ lại phần nào di sản cho các con cháu sau này.
Nhưng mỗi lần nhắc đến, mẹ lại đấm ngực khóc lóc thảm thiết: “Mẹ chưa nhắm mắt mà các con đã chia rẽ, tranh giành rồi sao? Mẹ sống để làm gì nữa đây?”. Lời bà như dao cắt vào tim chúng tôi. Chị em tôi đành ngậm ngùi, cắn răng chịu đựng, tiếp tục gửi tiền về cho mẹ, hy vọng bà sẽ thay đổi suy nghĩ. Chúng tôi không phải kẻ tham lam, chỉ mong công bằng, mong mẹ nhận ra rằng tình thương phải dành đều cho tất cả con cái.
Rồi bi kịch ập đến như cơn bão tố. Năm ngoái, mẹ đột ngột qua đời vì cơn đau tim bất ngờ. Tôi đang ở xa, nhận tin mà trời đất như sụp đổ. Đau buồn chưa nguôi, cuộc đời lại đẩy tôi vào vực thẳm khác: công ty tôi làm việc phá sản, chồng tôi đột quỵ, nằm viện với bao hóa đơn chồng chất. Trong cơn khốn cùng ấy, tôi cần một khoản tiền để vượt qua, để cứu chồng, để nuôi con. Không còn cách nào khác, tôi họp gia đình, đề nghị chia tài sản thừa kế. Tôi nghĩ đơn giản: mẹ mất rồi, chúng tôi là những người thừa kế hợp pháp, tôi chỉ muốn nhận phần của mình – phần mà chị em tôi đã đổ mồ hôi xây dựng.
Nào ngờ, khi tôi mở lời, em trai liền biến sắc, mặt đỏ gay, giọng the thé: “Chị đừng mơ! Mẹ đã để lại toàn bộ tài sản cho em rồi. Căn nhà chị em bỏ tiền xây cũng là của em hết!”. Tôi chết lặng, em gái tôi run rẩy bên cạnh. Chúng tôi yêu cầu em trai giải thích rõ ràng, đưa bằng chứng. Và rồi, cậu ấy rút ra bản di chúc – tờ giấy mỏng manh với những nét chữ run rẩy của mẹ và dấu điểm chỉ đỏ chói. Trong di chúc, mẹ ghi rõ: toàn bộ đất đai, nhà cửa, tài sản đều để lại cho con trai út, không một lời nhắc đến hai con gái.
Khoảnh khắc ấy, tôi như rơi xuống vực sâu không đáy, tim đau nhói như bị xé toạc. Tôi đã tin mẹ thương chúng tôi, dù bà thiên vị em trai đến đâu. Vậy mà đến cuối đời, bà phủ nhận hết thảy công lao của chị em tôi. Chúng tôi chăm sóc mẹ từng ngày, lo thuốc thang, gửi tiền về khi em trai chỉ biết phá hoại. Nhưng mẹ lại dành hết tình thương cho kẻ chưa từng lo cho bà một ngày nào. Sự bất công ấy như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim, khiến tôi bất lực, phẫn nộ đến mức muốn gào thét.
Em trai còn lạnh lùng chốt lại: “Thương chị phá sản, chồng bệnh nặng, em sẽ gửi lại cho chị khoản tiền bằng đúng số tiền năm xưa chị gửi mẹ xây nhà. Ngoài ra, chị đừng mơ được gì thêm!”. Lời nói ấy như tát vào mặt, khiến tôi và em gái không kìm được nước mắt. Chúng tôi cãi vã kịch liệt, nhưng em trai cương quyết, thậm chí dọa sẽ kiện nếu chúng tôi tranh chấp. Tình chị em ruột thịt, vốn đã mong manh vì những mâu thuẫn tích tụ, giờ tan vỡ hoàn toàn. Khoảng cách giữa chúng tôi giờ như một vực thẳm không thể lấp đầy.
Tôi biết mẹ không mong muốn thế này, bà chắc hẳn nghĩ rằng để hết cho con trai út là cách bảo vệ “dòng dõi”. Nhưng chính sự thiên vị ấy đã đẩy gia đình vào bi kịch, khiến tình thân tan nát. Giờ đây, mỗi đêm tôi nằm thao thức, nhớ về mẹ với nỗi đau lẫn lộn giữa yêu thương và oán trách. Thật đáng tiếc biết bao! Một gia đình từng êm ấm nay chỉ còn lại những vết thương lòng không lành.
Độc giả giấu tên