Minh đã cưới Mai được ba năm, và trong ba năm ấy, cuộc sống của họ là sự hòa quyện tuyệt vời giữa tính cách chu toàn của Mai và sự điềm đạm của anh. Hai vợ chồng có công việc ổn định, một căn nhà nhỏ xinh 30m2 do bố mẹ vợ cho, được Mai chăm chút đến từng góc nhà. Nếu có một điều khiến Minh phải phàn nàn, thì đó là sự sạch sẽ thái quá của vợ. Nhưng sau cùng, Minh vẫn tự nhủ: vợ sạch sẽ, con cái và chồng được nhờ.
Thế nhưng, chính cái sự “được nhờ” ấy lại là một bức tường vô hình ngăn cách Mai với gia đình chồng ở quê.
Mai là con gái phố, lớn lên trong nền nếp riêng, còn quê chồng Minh lại có một nhịp sống giản dị, xuề xòa hơn. Mỗi lần về thăm, sự đối lập ấy lại tạo nên một sự va chạm âm ỉ. Vừa đặt chân đến, Mai đã không thể chịu được, chiếc khăn lau luôn ở trên tay cô. Cô cặm cụi lau ghế, lau bếp, dọn dẹp không ngừng nghỉ.
“Lâu lắm con mới về đây thì cứ nghỉ ngơi, đừng cắm đầu vào dọn làm gì,” mẹ chồng ái ngại nói.

Nhưng Mai lại không thể kiềm chế. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn, mang theo sự phán xét vô tình: “Nhà cửa bẩn lắm mẹ ạ, dọn dẹp cả ngày vẫn chẳng hết được. Sao ở nhà nhiều thời gian vậy mà ông bà để nhà cửa thế này?”
Câu nói ấy, nhẹ như gió thoảng, lại nặng như tảng đá. Bố mẹ Minh nổi giận, họ cảm thấy bị xúc phạm. Lời lẽ của Mai không chỉ chê bai sự bẩn thỉu, mà còn chê bai cả cách sống, cả nếp nhà nơi họ đã gắn bó cả đời. Từ đó, cái không khí Tết ở quê luôn bị bao phủ bởi những ánh mắt nghi ngại, dò xét.
Năm nay, sau cả năm dài vì dịch bệnh, họ mới trở về quê vào đúng 30 Tết. Buổi sáng diễn ra trong sự vui vẻ gượng gạo. Trước khi về, Minh đã dặn dò vợ như một lời cầu xin: “Dù nhà cửa bừa bộn em cũng mặc kệ, đừng dọn dẹp như trước nhé.” Mai gật đầu. Cô cố gắng ngồi yên, làm ngơ trước những hạt bụi li ti và sự lộn xộn quen thuộc.
Mọi thứ tưởng chừng sẽ êm đẹp, cho đến bữa cơm Tất niên trưa hôm ấy.
Đại gia đình quây quần bên mâm cỗ. Hương vị Tết cổ truyền, tiếng cười nói rộn ràng, tất cả tạo nên một khoảnh khắc sum họp ấm cúng. Mẹ chồng Minh, khuôn mặt phúc hậu, vẫn luôn giữ trong lòng một sự yêu thương và mong muốn hàn gắn với cô con dâu phố.
Bà gắp một miếng đùi gà vàng ươm, ngon nhất, đặt vào bát Mai. Đó là một cử chỉ rất “quê,” rất “mẹ,” ẩn chứa sự quan tâm mộc mạc và chân thành.
Nhưng giây phút ấy, Mai lại bị ám ảnh bởi một nỗi lo lắng vô hình, một thói quen cố hữu. Cô không nhận ra đó là tình thương, mà chỉ thấy sự mất vệ sinh.
Không chút do dự, không kịp suy nghĩ, Mai dùng đũa của mình gắp ngược miếng đùi gà ra khỏi bát, trả lại trên mâm. Cả nhà đang ăn bỗng sững lại.
Giọng Mai vang lên, rõ ràng, dứt khoát, và không khoan nhượng: “Mẹ đừng gắp thức ăn cho con. Mẹ nên bỏ cái tật đó đi nhé vì làm vậy mất vệ sinh lắm. Nếu muốn gắp, ít nhất cũng phải đổi đầu đũa đi.”
Sự im lặng bao trùm mâm cơm. Mẹ chồng Minh không nói một lời. Khuôn mặt bà từ sự mong đợi, chuyển sang ngỡ ngàng, rồi cứng lại. Đôi mắt bà nhìn vào miếng gà bị hất ra như nhìn vào một sự từ chối phũ phàng. Bà buông đôi đũa, tiếng đũa chạm vào mặt bàn gỗ nghe nặng trĩu, đầy thất vọng.
Em gái Minh không thể kìm nén sự giận dữ. “Chị đúng là lắm chuyện. Mâm vừa hạ xuống, ai đã ăn đâu mà mất vệ sinh với bẩn? Chị nói thế khác gì chê cả nhà bẩn, chê mẹ bẩn?”
“Cái kiểu gắp qua gắp lại như vậy trong bữa ăn chả bẩn thì gì. Chỉ ở quê mới có thói quen ấy, chị nói thế có gì là sai đâu?” Mai ngoan cố đáp, bảo vệ cái lý lẽ của mình.
Đến đây, bố Minh không thể chịu đựng thêm nữa. Ông đập mạnh đũa xuống bàn, gân cổ nổi lên: “Nhà quê chúng tôi quen sống bẩn rồi! Chị không ăn được thì mời chị đứng lên! Cút hết đi!”
Bữa cơm Tất niên tan vỡ.
Mai bật khóc nức nở, cho rằng mình không sai, rằng cô chỉ nói sự thật. Cô đòi về nhà phố ngay lập tức. Minh phải dùng hết sức mình để khuyên giải vợ ở lại, nhưng những ngày Tết sau đó chỉ còn là những giọt nước mắt và không khí căng thẳng.
Cả nhà chồng nhìn Mai bằng nửa con mắt, tránh mặt, và nói với Minh bằng giọng điệu lạnh lùng: “Anh về phải dạy lại vợ đi. Tết nhất chỉ tổ gây ức chế cho người khác.”
Minh ngồi lại bên hiên nhà, nghe tiếng pháo hoa lẹt đẹt vọng về. Giữa anh và Mai, giữa phố và quê, giữa sự sạch sẽ và sự xuề xòa, giờ đây là một vết nứt sâu hoắm mang tên Miếng Gà Hồn Quê. Anh biết vợ mình không cố ý xúc phạm, nhưng cô đã chạm vào một điều thiêng liêng và nhạy cảm hơn cả bụi bẩn: sự tôn trọng và tình cảm gia đình.
Minh phải làm gì đây để lấp đầy vết nứt này, để hàn gắn một cái Tết đã tan vỡ ngay từ bữa cơm Tất niên?