×
×

“Bạn gái cũ gả vào hào môn, sỉ nhục tôi trong buổi họp lớp — nhưng bố chồng cô lại cung kính cúi đầu”

Mười năm sau ngày ra trường, nhóm lớp tôi tổ chức họp mặt ở một nhà hàng sang trọng giữa trung tâm Sài Gòn.
Tôi – Huy, hiện đang là chủ một xưởng cơ khí nhỏ ở Biên Hòa. Cuộc sống đủ ăn, không giàu có, nhưng tôi vẫn quyết định đến dự, vì muốn gặp lại đám bạn cũ.

Khi tôi bước vào, cả phòng rộ lên tiếng cười. Ở giữa bàn, Lan, người yêu cũ của tôi, giờ là vợ của một thiếu gia nhà họ Phan — tập đoàn bất động sản lớn.
Cô ta mặc bộ váy hàng hiệu, tay cầm ly vang, liếc tôi từ đầu đến chân rồi nhếch môi:

“Ơ kìa, đây chẳng phải là Huy sao? Giờ vẫn còn làm cơ khí à? Bàn tay dính đầy dầu mỡ thế kia mà cũng tới họp lớp sang trọng này hả?”

Cả bàn cười ồ lên. Tôi chỉ mỉm cười, không đáp.
Lan vẫn chưa buông tha, quay sang chồng khoe:

“Anh biết không, hồi xưa em dại lắm, yêu người ta cả mấy năm. Giờ nhìn lại, đúng là số may mới lấy được anh.”

Không khí bắt đầu khó chịu, tôi định lặng lẽ rời đi thì một đoàn người vừa bước vào.
Một người đàn ông tóc hoa râm, khí chất uy nghi, có vẻ là nhân vật lớn. Ai cũng cúi chào.
Lan vội chạy đến:

“Bố! Sao bố cũng đến đây?”

Tôi ngẩng lên — đó là chú Phan, bố chồng của Lan.
Nhưng điều khiến cả phòng chết lặng là… khi chú ấy nhìn thấy tôi, ông lập tức bước nhanh tới, khẽ cúi người chào:

“Trời đất ơi, Huy! Không ngờ gặp con ở đây! Sao không nói trước để chú ra đón?”

Cả hội trường im phăng phắc.
Lan đứng chết trân, mặt tái mét.
Ông Phan quay sang cả nhóm, nói rành rọt:

“Đây là Huy – ân nhân cứu mạng chú năm xưa ở Đà Lạt. Nếu không có cậu ấy, chắc giờ chú đã không còn ngồi đây!”

Ông nắm tay tôi thật chặt, rồi quay sang con dâu:

“Lan, con không biết sao? Người này chú nợ cả mạng sống. Nếu con còn dám vô lễ, thì về nhà khỏi gọi ta là bố nữa.”

Cả căn phòng lặng như tờ.
Lan cúi gằm mặt, không nói nổi một lời.
Tôi chỉ khẽ đáp:

“Cháu chỉ làm việc nên làm thôi, chú đừng khách sáo.”

Tối đó, tôi ra về sớm. Phía sau, tôi nghe loáng thoáng tiếng Lan nghẹn ngào xin lỗi trong bẽ bàng.

Còn tôi, bước ra phố, gió đêm mát rượi — không còn chút cay đắng nào.
Bởi có những thứ, không cần khoe giàu, không cần danh phận, người ta vẫn phải cúi đầu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News