Ngày cha mất, ông cẩn thận viết di chúc dặn dò con cái. Luật sư đọc di chúc trước mặt bốn anh chị em:
“Ai chăm sóc mẹ suốt 3 năm, không bỏ giữa chừng, sẽ được hưởng toàn bộ tài sản.”
Anh cả gật đầu cái rụp, cười nhạt:
– Dễ thôi, 3 năm đổi vài tỷ, ai mà chẳng làm được.
Nhưng chỉ 2 tháng, anh đã than: “Tao bận làm ăn, không có thời gian.”
Chị hai kế tiếp, được nửa năm thì kêu “mẹ khó chiều quá”.
Đến cậu ba, tưởng là người hiền nhất, cũng bỏ cuộc khi mẹ làm đổ bát canh lên sổ giấy tờ.
Không ai ngờ, người cuối cùng – đứa út nghèo nhất, từng bị cả nhà coi thường – lại lặng lẽ đưa mẹ về căn phòng trọ nhỏ.
Ba năm trôi qua, mẹ yếu dần, nhưng chưa bao giờ thiếu một bữa cháo, một cái nắm tay.
Đúng ngày tròn ba năm, luật sư đến cùng một phong bì.
Bên trong là tờ giấy mang tên tôi – “Người duy nhất hoàn thành điều kiện.”
Anh chị tôi cười chua chát, còn tôi thì rơi nước mắt vì vui mừng.
Nhưng rồi, luật sư rút ra thêm một tờ giấy khác, giọng trầm xuống:
“Đây là bản bổ sung cha cô để lại… trước khi mất đúng một ngày.”
Tôi run run mở ra đọc:
“Nếu người nào chăm sóc mẹ mà để mẹ chết cô đơn trong nước mắt, tài sản ấy sẽ bị tước bỏ. Toàn bộ chuyển cho người mẹ đã chọn.”
Tôi chết lặng.
Ba tháng trước, mẹ mất trong tay tôi – nhưng đêm ấy tôi đang mải làm ca đêm, về đến nơi thì mẹ đã lạnh ngắt.
Trên tay mẹ, vẫn nắm tờ giấy nhà cũ, và dòng chữ nguệch ngoạc:
“Nhà này, mẹ để cho thằng Tâm – đứa con hàng xóm ngày nào vẫn ghé nấu cháo, hát ru mẹ khi con vắng.”
Luật sư khẽ nói:
– Cụ đã làm thủ tục hợp pháp. Căn nhà, đất và tiền… đều thuộc về cậu Tâm.
Cả nhà tôi sững sờ.
Cậu Tâm – không phải ruột rà, không vì tài sản, chỉ là người thường xuyên qua giúp mẹ khi tôi đi vắng. Tâm là hàng xóm sát vách nhà tôi, cha mẹ đã mất từ lâu, chỉ lủi thủi 1 mình đi làm rồi lại về nhà trọ. Cậu ấy chính là người bạn của mẹ trong những ngày tháng cuối đời chứ chẳng phải ai khác.
Và thế là, người được cha tôi chọn không phải con ruột nào cả…
Mà là người có trái tim thật sự biết thương mẹ.