×
×

Cho bạn vay 74 triệu, 5 năm sau tôi nhận lại tiền giả, nghĩ bạn chơi x;ấ;u ai ngờ lại có cái kết khó tin

Tình bạn lúc hoạn nạn

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo miền Bắc, quanh năm chỉ bám lấy mấy sào ruộng khoai, ruộng lúa.

Thu nhập từ việc bán thóc chẳng đáng là bao, chỉ vừa đủ nuôi sống gia đình năm miệng ăn. Vợ chồng tôi vì thế luôn phải tằn tiện, dành dụm được chút nào hay chút ấy để phòng khi có chuyện bất trắc.

Khi các con lần lượt bước vào giảng đường đại học, gánh nặng kinh tế càng đè nặng lên vai. Chỉ riêng tiền học và chi phí sinh hoạt mỗi năm đã lên đến vài chục triệu đồng. Biết con đường học vấn là cơ hội duy nhất để các con đổi đời, chúng tôi chỉ còn cách cắn răng làm lụng, chắt chiu từng đồng.

Một ngày đầu xuân năm 2013, sau Tết Nguyên đán, người bạn thân 30 năm của tôi – anh Khương – tìm đến. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh bật khóc. Mẹ anh mắc bệnh nặng, chữa chạy đã lâu, gia sản trong nhà bán sạch nhưng vẫn chưa đủ. Bác sĩ bảo cần thêm một ca phẫu thuật nữa, nếu không bà sẽ nguy kịch. Trong cơn tuyệt vọng, anh Khương tìm đến tôi, ngỏ lời vay gấp 70 triệu đồng.

Nghe anh kể, lòng tôi quặn thắt. Số tiền ấy vốn dành để đóng học phí cho các con, nhưng tôi biết cứu người mới là quan trọng. Không chút đắn đo, tôi đưa hết số tiền dành dụm bấy lâu cho bạn. Nhờ vậy, ca phẫu thuật thành công, mẹ anh Khương sống thêm được vài năm nữa. Sau đó tôi phải chạy vạy khắp nơi để xoay học phí cho con, nhưng trong lòng vẫn thấy thanh thản.

Nhận lại tiền… có cả tờ giả

Năm năm sau, anh Khương tìm đến, trả đủ số tiền đã vay cùng lời xin lỗi vì để tôi chờ đợi quá lâu. Tin tưởng bạn, tôi chẳng buồn đếm, đưa ngay cho vợ đem gửi ngân hàng. Nào ngờ, nhân viên phát hiện trong số đó có 5 tờ giả, tổng cộng 2,5 triệu đồng.

Nghe vợ kể lại, tôi vẫn tin rằng đó chỉ là sự nhầm lẫn. Gần 30 năm gắn bó, tôi hiểu rõ con người của Khương, anh sẽ không bao giờ cố tình làm thế.

Sự thật sáng tỏ, ấm lòng tình bạn

Năm ngoái, khi con trai út của tôi đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội, gia đình mở tiệc mừng. Bạn bè thân hữu đều đến chung vui. Anh Khương cũng có mặt, trao cho con trai tôi phong bao lì xì dày cộp.

Lén mở ra, tôi choáng váng khi thấy trong đó có 10 triệu đồng – gấp nhiều lần so với mọi người. Sau bữa tiệc, tôi kéo anh vào phòng riêng, định trả lại một phần, nhưng anh kiên quyết từ chối. Anh nói:

“Nếu ngày ấy anh không giúp tôi, mẹ tôi đã chẳng thể sống thêm được mấy năm. Khi trả tiền, tôi hoàn toàn không hay biết có lẫn tờ giả. Sau này vợ kể lại, tôi thấy day dứt lắm, nhưng lúc ấy khó khăn quá, chẳng còn đồng nào để sửa sai. Giờ tôi gửi thêm vừa để mừng cháu đỗ đạt, vừa coi như trả bù cho khoản thiếu sót năm xưa”.

Nghe xong, lòng tôi ấm áp vô cùng. Tôi biết mình đã không nhìn nhầm bạn.

Bây giờ, công việc làm ăn của anh Khương ngày một khấm khá. Anh chị thường xuyên sang nhà tôi chơi, lúc nào cũng mang theo quà cáp. Anh còn hứa sau này sẽ giúp lo công việc cho con trai tôi khi tốt nghiệp.

Cuộc đời mỗi người có thể trải qua muôn vàn khó khăn, nhưng may mắn nhất là có một tình bạn chân thành, sẵn sàng sẻ chia, gắn bó suốt đời. Dù từng có một “vết gợn” với vài tờ tiền giả, tôi chưa bao giờ nghi ngờ bạn. Bởi điều quý giá nhất không phải tiền bạc, mà chính là nghĩa tình keo sơn mà chúng tôi đã giữ gìn suốt hơn ba thập kỷ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News