×
×

Chồng đi làm ăn xa 3 năm lấy tiền xây nhà, ở quê vợ s;i;nh con da trắng, mũi cao khiến cả làng nghi ngờ

Ba năm đi phụ hồ nơi đất khách, Huy chỉ có một ước mơ nhỏ nhoi:

“Có chút tiền, về xây căn nhà, đón vợ con vào ở, thế là đủ.”

Ngày anh trở về, Lan – vợ anh – bụng bầu đã lớn. Anh mừng khôn xiết, cả làng ai cũng khen “vợ chồng nó có phúc”.

Thế nhưng… từ khi đứa bé chào đời, lời chúc phúc biến thành lời dèm pha.

“Sao con lại trắng thế nhỉ?”
“Mắt nâu, mũi cao, chẳng giống cha tẹo nào…”

Ban đầu Huy cười xòa, nghĩ thiên hạ chỉ nói linh tinh.
Nhưng càng lớn, đứa nhỏ càng… khác anh đến kỳ lạ.
Mỗi lần anh dắt con đi chợ, người ta lại nhìn, cười cợt.
Trong lòng Huy, nỗi nghi ngờ như vết dao cứa mãi, rỉ máu từng ngày.

Cho đến một đêm mưa, anh không chịu nổi nữa.

“Lan, em nói thật đi… nó có phải con anh không?”

Lan run rẩy, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói:

“Anh… tha cho em. Ngày anh đi, em có thai thật. Nhưng đứa bé đó… mất rồi. Em tuyệt vọng, tưởng chết theo con luôn. Rồi một hôm lên chùa cầu siêu, em gặp một sư cô đang chăm đứa trẻ bị bỏ rơi. Em xin nó về nuôi, coi như giữ lại hơi ấm của đứa con đã mất… Em sợ anh biết, sợ anh nghĩ em phản bội…”

Huy chết lặng. Cơn tức giận trong anh vụt tắt, chỉ còn trống rỗng.
Anh bước lại, nhìn đứa bé đang say ngủ. Khuôn mặt ngây thơ, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy tay anh.
Huy khẽ nói, giọng run run:

“Dù máu nó không cùng anh… nhưng nó gọi anh là ‘ba’. Vậy là đủ.”

Sáng hôm sau, cả làng bàn tán vì thấy Huy dắt vợ con đi chợ, vẫn vui vẻ như chưa từng có chuyện gì. Ai hỏi, anh chỉ cười:

“Người ta có thể chọn sinh con, còn tôi chọn nuôi con – đó mới là làm cha.”

Nhiều năm sau, đứa bé đó đỗ đại học, lên sân khấu cảm ơn:

“Con không mang họ của ba, nhưng con mang cả cuộc đời ba trong tim.”

Dưới khán đài, Huy lặng lẽ lau nước mắt.
Có những vết thương không cần lành, vì chính chúng làm nên tình yêu thật sự.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News