Chồng tôi, anh Tuấn, mất trong một vụ tai nạn giao thông khi mới ngoài ba mươi. Anh đi giao hàng về khuya, xe tải mất lái tông thẳng vào. Ngày anh mất, tôi ngất lên ngất xuống, bụng mới chỉ lâm râm đau — không ai ngờ, đó là dấu hiệu của sự sống còn sót lại mà anh để lại.
Từ ngày anh đi, tôi sống cùng bố chồng – ông Phúc – trong căn nhà nhỏ cuối làng. Ông vốn ít nói, nhưng từ khi con trai mất, ông trầm lặng hơn hẳn, chỉ quanh quẩn làm ruộng, cơm nước cho tôi, chẳng nề hà việc gì. Nhiều đêm, ông thức đến khuya ngoài hiên, nhìn di ảnh con trai, mắt đỏ hoe.
Rồi một sáng, tôi nôn khan. Bà hàng xóm nhìn thấy, miệng buông nhẹ một câu:
“Chồng mới mất chưa đầy nửa năm mà cái bụng đã to thế kia à?”
Chẳng mấy chốc, cả làng xôn xao. Người nói tôi lén lút với người khác, kẻ lại ác miệng hơn:
“Nghe đâu cô ta ở cùng ông bố chồng đấy… biết đâu…”
Những lời xì xào như dao cứa. Đi chợ, ai cũng nhìn tôi lom lom, nửa thương hại, nửa khinh khi. Cả ông Phúc cũng bị lôi vào những lời bàn tán độc địa, đến mức ông không dám ra khỏi nhà.
Một buổi chiều, ông đem sổ đỏ và tờ giấy chứng nhận gì đó đặt lên bàn, giọng run run:
“Con đừng sợ… nếu làng còn nghi ngờ, mai cha con mình ra xã, cha sẽ nói rõ hết…”
Tôi òa khóc, gục xuống, nghẹn ngào:
“Con có làm gì sai đâu, cha ơi… Con chỉ giữ đứa bé của anh Tuấn thôi mà…”
Hôm sau, cán bộ xã mời bác sĩ và trưởng thôn đến chứng kiến. Ông Phúc run rẩy đưa ra bản giấy xét nghiệm ADN mà ông lén gửi đi từ trước, nói rõ giọng:
“Đây là kết quả xét nghiệm cha đã làm với thai nhi trong bụng nó. Là cháu ruột tôi – con của Tuấn.”
Cả căn phòng lặng như tờ. Ông kể, hôm tai nạn xảy ra, con dâu đã mang thai được hơn một tháng, nhưng chưa biết. Ông phát hiện khi thấy cô hay mệt, nên lén đưa đi khám, giữ kín, vì sợ cô chưa đủ tinh thần để đối diện.
“Tôi nuôi nó như con gái, giữ nó lại nhà để tiện chăm sóc. Ai dè miệng đời cay nghiệt quá…” – ông nói, mắt ầng ậc nước.
Sau hôm ấy, cả làng im bặt. Những người từng buông lời độc ác lẳng lặng cúi đầu khi gặp tôi ngoài chợ. Ông Phúc từ đó yếu dần, nhưng vẫn cố nặn từng viên gạch xây lại căn phòng nhỏ cho “hai mẹ con”.
Đến ngày tôi sinh, ông không kịp nhìn mặt cháu nội – ông mất vì đột quỵ chỉ vài hôm trước. Trong cuốn sổ để lại, ông viết vội dòng chữ nguệch ngoạc:
“Nếu có ai hỏi, bảo với họ – đứa bé này là niềm hy vọng cuối cùng của cha và con trai cha.”
Tôi ôm con vào lòng, nước mắt rơi ướt cả tấm khăn nhỏ. Ngoài kia, gió thổi lao xao, dường như mang theo tiếng ai đó khẽ nói:
“Cha xin lỗi, con dâu à… cha đã bảo vệ con chưa đủ tốt…”