Sáng sớm ở làng Thanh Hương, không khí rộn ràng như hội. Nhà cô dâu Minh Thư, 25 tuổi, ngập tràn hoa tươi và tiếng cười. Cả đêm qua, Thư gần như không ngủ, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc vì hôm nay là ngày cô chính thức về nhà chồng. Bên nhà trai, chú rể Quang, 28 tuổi, đã chuẩn bị sẵn xe hoa, đội bê tráp ăn vận chỉnh tề, chỉ chờ giờ lành là lên đường đón dâu. Ai cũng bảo cặp đôi này đẹp đôi, yêu nhau ba năm, tình cảm mặn nồng, đám cưới này chắc chắn sẽ là cái kết viên mãn.
Nhưng đúng 6 giờ sáng, giờ đoàn nhà trai dự kiến xuất phát, một tin động trời ập đến: Quang biến mất. Không ai biết anh đi đâu, điện thoại tắt nguồn, nhà trai tá hỏa. Mẹ Quang run rẩy gọi khắp họ hàng, bố anh đùng đùng nổi giận, sai anh em họ hàng tỏa đi tìm. Đội bê tráp đứng ngây như tượng, xe hoa trơ trọi giữa sân. Chị gái Quang, người bình tĩnh nhất nhà, cố lục lọi phòng em trai, chỉ thấy bộ vest chú rể treo ngay ngắn trên giá, còn người thì bặt vô âm tín.
Tin chú rể mất tích nhanh chóng lan sang nhà gái. Minh Thư đang trang điểm, nghe mẹ hớt hải chạy vào báo, tay cô run rẩy làm rơi cả cây son. “Mẹ nói gì? Anh Quang đi đâu? Có nhầm không?” Thư lắp bắp, mắt ngân ngấn nước. Cô vội vàng gọi điện cho Quang, nhưng chỉ nghe tiếng tút tút lạnh lùng. Hàng chục, rồi hàng trăm cuộc gọi được thực hiện, từ Thư, gia đình, đến bạn bè thân thiết, nhưng Quang như bốc hơi khỏi mặt đất. Nước mắt Thư tuôn rơi, làm nhòe cả lớp phấn trên má. Bà con hàng xóm bắt đầu xì xào, người thì thương Thư, kẻ độc miệng đã vội phán: “Chắc thằng đó có bồ, bỏ cô dâu rồi!”
Đúng 8 giờ, giờ lành để đón dâu, cả hai nhà rơi vào hỗn loạn. Nhà trai vẫn chưa tìm thấy Quang, còn nhà gái thì chìm trong nước mắt. Bố Thư, vốn nóng tính, đập bàn tuyên bố: “Không có chú rể thì cưới xin gì nữa? Hủy!” Tiếng ông vang lên như sét đánh, khiến Thư khóc nghẹn, ôm mẹ nức nở. Bao công sức chuẩn bị, từ cỗ bàn, khách mời, đến giấc mơ về một mái ấm của Thư, tan biến trong phút chốc. Cả làng Thanh Hương chưa từng chứng kiến đám cưới nào bi kịch đến thế.
Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại nhà Thư reo lên. Mẹ cô, bà Lan, vội nhấc máy, giọng run run: “Alo, ai đấy?” Đầu dây bên kia là một giọng nam lạ, trầm và gấp gáp: “Chị ơi, tôi là bạn Quang. Cậu ấy đang ở bệnh viện huyện đây! Sáng sớm nay, Quang bị tai nạn xe máy trên đường ra thị trấn mua thêm nhẫn cưới. Giờ cậu ấy tỉnh rồi, nhưng bị gãy chân, không đi được. Chị báo gia đình lên ngay!”
Bà Lan sững người, rồi hét lên gọi cả nhà. Tin tức như luồng gió thổi tan bầu không khí u ám. Nhà trai, nhà gái vội vàng kéo nhau lên bệnh viện. Thư vừa khóc vừa cười, lao vào phòng bệnh, thấy Quang nằm đó, chân bó bột, mặt mày xanh xao nhưng vẫn cố nở nụ cười yếu ớt: “Anh xin lỗi, Thư. Anh chỉ muốn tự tay mua thêm đôi nhẫn đẹp hơn cho em, ai ngờ…”
Hóa ra, Quang vốn cầu toàn, đêm trước đám cưới vẫn thấy đôi nhẫn cưới chưa ưng ý. Sáng sớm, anh lén lấy xe máy phóng ra thị trấn, định mua một đôi khác để làm Thư bất ngờ. Ai ngờ, trên đường đi, một chiếc xe tải chạy ẩu khiến anh phải đánh lái, ngã xuống vệ đường. Điện thoại hỏng, người bị thương, Quang bất tỉnh cho đến khi một người đi đường đưa anh vào bệnh viện. Bạn anh, tình cờ có mặt ở đó, đã kịp báo tin.
Cả hai gia đình thở phào, vừa mừng vừa giận. Mẹ Quang mắng yêu: “Mày làm cả nhà suýt chết vì lo!” Thư nắm tay Quang, mắt vẫn đỏ hoe, thì thầm: “Anh đừng làm em sợ thế nữa, nhé?” Quang gật đầu, nắm chặt tay cô.
Dù đám cưới không thể diễn ra đúng ngày, hai nhà quyết định hoãn lại, chờ Quang bình phục. Nhưng câu chuyện về chú rể biến mất sáng ngày cưới đã trở thành đề tài rôm rả cả làng Thanh Hương. Người ta không còn xì xào về sự cố, mà rỉ tai nhau về tình yêu của Quang và Thư, về cái cách họ vượt qua sóng gió để tiếp tục nắm tay nhau. Và Thư, dù từng khóc nghẹn, giờ đã mỉm cười, biết rằng người đàn ông cô chọn không bao giờ bỏ rơi cô, chỉ là… hơi “lãng mạn quá đà” mà thôi.