Biển cả chưa bao giờ dễ dàng. Đối với những ngư dân làng chài như anh Hoàn, mỗi chuyến đi đều là một cuộc đánh cược với số phận.
Sáng hôm ấy, mây đen từ xa ùn ùn kéo tới, che khuất cả chân trời. Sóng biển dâng cao, từng đợt trắng xóa đập vào ghềnh đá như muốn báo hiệu điều chẳng lành. Người già trong làng ngó trời, lắc đầu:
– Gió thế này mà đi, e là có chuyện chẳng lành.
Nhưng anh Hoàn vẫn quyết tâm. Gia đình nhỏ với người vợ trẻ và đứa con chưa tròn hai tuổi đang chờ anh mang về từng con cá, từng đồng tiền ít ỏi. Anh ôm Liên thật chặt trước khi lên thuyền, bàn tay thô ráp vuốt mái tóc người vợ còn phảng phất mùi sữa.
– Ở nhà chờ anh, có cá tươi anh sẽ về sớm.
Liên gật đầu, mắt nhòe đi trong màn mưa lất phất.
Chiếc thuyền gỗ lao ra biển. Ban đầu, gió chỉ ào ạt, sóng chỉ gầm gừ như thú dữ bị trêu chọc. Nhưng càng xa bờ, biển càng trở mặt. Gió rít lên từng cơn, lạnh buốt, quất vào da thịt như roi. Sóng dâng cao, dựng đứng, ập xuống boong thuyền khiến nước tràn ngập.
Anh Hoàn và mấy bạn thuyền dồn sức kéo lưới, buộc dây, tát nước ra ngoài. Tiếng la hét át cả tiếng gió:
– Giữ vững lái! Buộc chặt buồm lại!
Cánh buồm rách toạc, gió hất tung như mảnh giẻ. Thuyền chao đảo, nghiêng ngả, lúc trồi lên đỉnh sóng, lúc lao xuống hố nước sâu hun hút.
Anh Hoàn bám chặt tay lái, mắt căng ra nhìn phía trước. Biển trắng xóa, không phân biệt nổi đâu là trời, đâu là nước. Một con sóng khổng lồ ập tới, như bức tường khủng khiếp muốn đè nát tất cả. Thuyền rung bần bật, gỗ kêu răng rắc.
– Mọi người ôm chặt vào! – Anh gào lên, giọng lạc đi trong bão tố.
Thuyền lật nghiêng. Nước biển lạnh buốt tràn vào phổi, khiến anh nghẹn lại. Trong khoảnh khắc vùng vẫy, hình ảnh Liên ôm con trai hiện lên trong đầu anh, rõ ràng đến xót xa. Anh cố vươn tay bám vào mảnh gỗ trôi nổi, nhưng sức người nhỏ bé trước cơn thịnh nộ của đại dương. Sóng cuốn phăng tất cả vào bóng tối mịt mù.
Ở làng, bão tràn qua, tốc mái, quật ngã hàng cây. Người dân lo lắng cho những con thuyền ngoài khơi. Liên ôm con trong lòng, ngồi thẫn thờ trước hiên nhà, tim thắt lại mỗi khi nghe tiếng gió gào.
Khi trời quang mây tạnh, dân làng lập đội ra tìm. Họ chỉ mang về vài mảnh ván vỡ, chiếc áo phao rách toạc. Không một ai nhìn thấy anh Hoàn nữa.
Liên ngã quỵ bên bờ cát, tiếng khóc xé lòng át cả tiếng sóng. Con trai chị ngơ ngác, đưa đôi tay bé nhỏ về phía biển, bi bô gọi “ba”. Sóng vẫn vỗ bờ đều đặn, lạnh lùng như không hề biết rằng nơi ấy vừa cướp đi một mạng người, để lại nỗi đau khắc sâu trong lòng người ở lại.
Từ ngày ấy, với mẹ con Liên, biển không còn là bát cơm manh áo, mà là vết thương không bao giờ lành.