×
×

Con dâu đăng ảnh mâm cỗ giỗ lên Facebook, cả nhà chồng hầm hừ đòi họp gia đình

Chỉ một bức ảnh và vài dòng chữ ngắn ngủi vợ tôi đăng lên Facebook — vậy mà cả nhà tôi họp khẩn như có chuyện tày trời.

Tôi là con trai duy nhất trong nhà, lại là cháu đích tôn. Từ nhỏ, tôi không phải làm gì nhiều — việc nhà đều có mẹ và hai chị gái lo. Chị cả và em út đều lấy chồng gần, vẫn ngày ngày ghé qua mẹ, có khi chỉ để uống chén nước, tán chuyện dăm câu. Còn tôi, học đại học rồi ở lại Hà Nội lập nghiệp.

Vợ tôi – Hằng – là bạn cùng lớp. Cô ấy không xinh rực rỡ, nhưng có cái dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt hiền và nụ cười khiến người ta thấy tin tưởng. Nhà Hằng ở vùng quê xa hơn 200 cây số, bố mẹ làm nông, quanh năm tay lấm chân bùn.

Ngày tôi đưa Hằng về ra mắt, mẹ cau mày. Chị gái cười nhạt:
– “Con gái nhà quê thì biết gì mà làm dâu trưởng?”
Em út thì buông nhẹ:
– “Anh trai em học đại học, có tương lai, cưới người như thế có uổng không?”

Người duy nhất bênh Hằng là bố. Ông trầm ngâm, rồi nói với mẹ:
– “Nhìn con bé ấy, tôi thấy yên tâm. Nó có cái gốc hiền lành, biết sống. Giàu nghèo rồi cũng qua, chứ người biết nghĩ cho gia đình mới là quý.”

Nhờ có bố, đám cưới diễn ra trong yên ổn. Hai năm sau, khi cuộc sống vừa ổn định, bố đột quỵ và ra đi. Mẹ suy sụp, còn tôi khi ấy đang gấp rút khởi nghiệp, không thể bỏ dở. Hằng nghỉ việc, ở quê lo tang ma, chăm sóc mẹ. Cô ấy gầy rộc đi, nhưng chưa một lời than.

Đám tang xong, khi vợ xin trở lại Hà Nội, chị gái ngăn cản:
– “Giờ là lúc mẹ cần người ở bên nhất. Dâu trưởng không thể bỏ đi như thế.”
Em út thêm lời:
– “Đúng rồi, làm giỗ 49, giỗ 100 phải có dâu trưởng đứng lo, chứ ai lo cho được.”

Mẹ chỉ lặng lẽ khóc, khiến Hằng không nỡ. Cô xin nghỉ thêm mấy tuần, lo liệu tất cả.

Rồi ngày qua tháng lại, chuyện giỗ chạp gần như trở thành việc riêng của vợ tôi. Bố là trưởng họ, nên cứ ba tháng lại có một đám giỗ. Từ sáng sớm, cô đã ra chợ chọn đồ, về nhà rửa từng bó rau, hầm từng nồi nước dùng, lau từng chiếc chén.

Chị gái, em gái tôi có mặt nhưng hiếm khi đụng tay. Họ đến muộn, ăn sớm, nói cười ầm ĩ. Có lần Hằng cười gượng:
– “Giá như có người phụ một tay thì nhanh hơn biết mấy.”
Nhưng không ai đáp lại. Mẹ thì chỉ nói:
– “Thôi, việc dâu trưởng, con quen rồi mà.”

Tôi thấy thương vợ, có lúc định góp ý chia bớt việc cho chị gái, nhưng nhìn ánh mắt mẹ, tôi lại thôi.

Đến giỗ ông nội hai tháng trước, Hằng phải làm đến bảy mâm, mẹ không cho đặt cỗ vì “tự tay làm mới có thành tâm”. Hôm ấy, Hằng dậy từ 3 giờ sáng, bưng bê, nhóm bếp đến cháy cả tay. Đến khi khách về, cô ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt đỏ hoe. Tôi chỉ biết xoa vai, chẳng nói nên lời.

Tuần trước là giỗ đầu của bố. Mẹ đồng ý cho đặt cỗ nhưng dặn đi dặn lại:
– “Dù đặt cỗ cũng phải tự tay nấu ít món, chứ dâu trưởng không thể đứng ngoài.”

Hằng gật đầu. Sáng hôm ấy, cô dậy từ 4 giờ, đi chợ, lau bàn thờ, bày mâm cúng. Cô chọn đúng những món bố thích nhất: cá kho tộ, canh măng, bát chè đậu xanh. Khi thắp nhang, cô khẽ nói:
– “Bố ơi, con làm mấy món này, mong bố phù hộ cho mẹ, cho cả nhà bình yên.”

Sau khi khách khứa đã gần về hết, tôi nghe chị gái gọi giật:
– “Vào họp đi. Có chuyện cần nói!”

Mẹ, chị, em ngồi quanh bàn. Em út đưa điện thoại ra, giọng đầy bức xúc:
– “Anh xem này!”

Trên màn hình là bài đăng Facebook của Hằng. Một tấm ảnh mâm cúng, vài dòng chữ giản dị:

“Hôm nay con dậy từ 4 giờ sáng, nấu mấy món bố thích, pha thêm ấm trà ngon dâng bố. Mong bố phù hộ cho cả nhà sức khỏe, bình an.”

Vậy mà cả ba người nhà tôi như nổi giận.
Chị cả hầm hừ:
– “Đăng thế là mỉa mai chứ gì? Làm như chỉ có mình cô ta thương bố, còn người khác không à?”
Em út thêm:
– “Trách nhiệm dâu trưởng là vậy, có gì mà kể công? Đăng lên cho thiên hạ thấy à?”
Mẹ thở dài, nói chậm rãi mà lạnh lùng:
– “Con vạch áo cho người xem lưng. Nhà này có ai bắt con làm khổ đâu mà than?”

Tôi nhìn Hằng. Cô im lặng, hai tay nắm chặt, mắt rưng rưng. Tôi thấy tim mình nhói lên.

Tôi cố nén, nhưng rồi bật dậy, giọng run vì giận:
– “Đủ rồi! Vợ con thế nào, con biết rõ. Nếu không có cô ấy, ba năm nay ai lo cho nhà này? Ai thức khuya dậy sớm, ai chịu hết lời ra tiếng vào? Các chị, các em cũng đi lấy chồng, cũng làm dâu – thử hỏi các chị có chịu được như cô ấy không?”

Không khí sững lại. Mẹ cúi mặt, chị gái mím môi. Em út cất điện thoại xuống, chẳng nói thêm lời nào.

Tôi quay sang Hằng, khẽ nắm tay:
– “Về thôi em. Đừng khóc nữa.”

Cô lặng lẽ theo tôi ra khỏi căn bếp đầy khói nhang. Ngoài sân, gió chiều lùa qua mấy nhành cau. Hằng ngẩng lên, nước mắt chảy dài trên gò má. Tôi chỉ biết nói nhỏ:
– “Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh phải đứng về phía em từ lâu rồi.”

Cô khẽ gật, rồi mỉm cười buồn:
– “Không sao đâu anh. Em làm vì thương bố, chứ không phải để được ghi công. Chỉ là… có những thứ người ta nhìn thấy, lại không muốn hiểu.”

Tôi nắm chặt tay cô. Trong lòng, tôi thầm hứa — từ nay, dù ai nói gì, tôi cũng sẽ là người đứng giữa, bảo vệ cô khỏi những lời cay nghiệt.

Vì người phụ nữ ấy — người con dâu mà cả nhà từng xem là “không môn đăng hộ đối” — chính là người giữ cho mái nhà này còn ấm lửa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://bantinnhanh24.com - © 2025 News